Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 43 :

Ngày đăng: 21:13 21/04/20


Ngoài cửa sổ, tiếng chim hót líu lo truyền vào tai. Hàng lông mi dài của Kiều Dĩ Thần run rẩy đôi lần, đôi mắt chậm rãi mở mắt.



Đinh Mông còn bị anh ôm trong lòng, có chút mệt mỏi cụp mí mắt. Những tia nắng sớm không xuyên qua nổi tấm rèm cửa dày và nặng, bên trong căn phòng vẫn còn có vẻ tối tăm.



Thế nhưng lúc này những đường nét đặc biệt của Đinh Mông đều bị anh thấy rõ.



Kiều Dĩ Thần nghĩ lại việc xảy ra tối qua, không tự chủ cong khóe miệng.



Anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt đáng nhắm chặt của Đinh Mông, một động tác dịu dàng và chân thành.



Đêm qua, sau khi kết thúc, anh nhanh chóng thay drap giường, ôm Đinh Mông đi tắm rửa rồi liền đi ngủ.



Cho nên bây giờ, cả hai người đều đang trần trụi.



Chạm vào những ngón tay trắng mịn khiến cho tâm tư Kiều Dĩ Thần rạo rực, anh không tự chủ được mà thăm dò khắp người Đinh Mông.



Có lẽ do cảm giác được đang có bàn tay làm loạn trên người mình, rốt cuộc Đinh Mông cũng mở  mắt.



Kiều Dĩ Thần nằm bên cạnh cô vừa cười vừa nói: “Vợ à, anh đánh thức em phải không?”



Đinh Mông: “…”



Cô như vừa định nói gì đó, liền khẽ kêu lên một tiếng. Khóe miệng của Kiều Dĩ Thần lại cong lên.



Đinh Mông nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ ngay móng vuốt của anh ra”.



“A”. Kiều Dĩ Thần tiếc nuối thu tay về, đổi thành tư thế ôm lấy cô.



Đinh Mông: “…”



“KIỀU, DĨ, THẦN!” Đinh Mông gằn lên từng chữ, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh.



Kiều Dĩ Thần nghiêm mặt chỉnh lời cô: “Chúng ta đã như thế này như thế kia trải qua quan hệ, em nên đổi lại gọi anh là chồng mới đúng”.



Đinh Mông ha hả cười: “Như thế này như thế kia? Căn bản là anh bị t*ng trùng lên não được rồi!”



Kiều Dĩ Thần dừng một lát, nhìn cô nói: “Vợ à, có phải là em không muốn làm không?”



Đinh Mông ngạc nhiên: “Hóa ra anh cũng phát hiện được à?



Kiều Dĩ Thần: “…”



Anh im lặng một lúc rồi lại kiên nhẫn truy hỏi cô: “Vì sao em không muốn làm?”



Chân mày Đinh Mông giật giật: “Vì sao á? Chẳng phải lúc trước anh trước anh từng nói khi lớn lên em sẽ trở nên lãnh cảm* sao?”



(*) Lãnh cảm: có thể hiểu là tình trạng suy yếu tình dục ở nữ giới, biểu hiện từ việc né tránh đụng chạm xác thịt cho đến mất hoàn toàn khoái cảm tình dục.




“A…” Đinh Mông nói



Hai mắt của Kiều Dĩ Thần nhìn vào áo cô: “Làm sao, bị người khác nhìn thấy rồi à?”



Đinh Mông híp mắt: “Còn nói không phải anh cố ý?” Cô dám khẳng định, người này là cố ý lưu lại dấu vết đó để Cố Tín nhìn thấy.



Kiều Dĩ Thần hết cách đành nói: “Có người tinh mắt, anh cũng không còn cách nào khác. Lần sau anh sẽ cần thận hơn”.



Đinh Mông ha ha: “Anh còn mong có lần sau ư?”



Kiều Dĩ Thần ôm chặt hông cô, gần như muốn dán lên môi cô nói: “Anh nói sẽ làm em thích việc này, biện pháp tốt nhất chính là luyện tập thường xuyên”.



Đinh Mông: “…”



Cô tránh khỏi sự bao vây của anh, nhanh chóng trốn ra khỏi phòng bếp.



Lúc ăn cơm, Kiều Dĩ Thần cuối cùng cũng nhớ tới việc hai người bọn họ ngoài lúc làm thì còn có việc quan trọng khác: “Anh đã bắt đầu viết ca khúc cho em ,ban đầu anh dự định sẽ viết cả mười bài, nhưng như vậy có vẻ khá chậm. Cho nên sau khi trao đổi với Giang Mạn thì anh sẽ phụ trách năm bài, năm bài còn lại anh sẽ tìm người viết cho em”.



Đinh Mông cắn cắn đũa gật đầu: “Ừ, được thôi”



“Anh đã hoàn thành bài hát đầu tiên, em có thể bắt  thu một bài. Anh sẽ cố gắng rút ngắn thời gian chế tác”.



“Vâng, vậy tốt quá”.



“Đêm nay chúng ta tiếp tục rèn luyện thể lực”.



Đinh Mông: “…”



Đừng tưởng có thể tiếp tục lừa cô nói ‘Vâng, vậy cũng tốt’! Dù gì cô cũng là thánh học, không dễ lừa gạt cô đâu!



Bắt gặp cái nhìn chằm chằm của Đinh Mông, Kiều Dĩ Thần cười cười: “Anh nói là huấn luyện thể lực bình thường, em lại nghĩ đi đâu vậy?”



Ha ha.



Đinh Mông và hai đũa cơm, không thèm nhìn anh, nói: “Hôm qua huấn luyện thể lực quá sức rồi hôm nay em muốn nghỉ ngơi”.



Kiều Dĩ Thần giật giật lông mày. Hôm qua là lần đầu tiên, anh lo sợ cô đau nên chỉ làm có một lần. Như vậy cũng là quá sức? Anh ngoắc khóe miệng: “Đừng nghĩ tới chuyện bỏ tập“



“A, nhưng mà em muốn nghỉ một tháng để khôi phục lại năng lực”.



Kiều Dĩ Thần: “…”



Anh thoáng suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “ Cũng được, luyện tập cũng cần vừa phải thôi trước mắt thì nghỉ hôm nay đi”. Anh nói xong, lại thêm vào điều kiện nữa, “À, tí nữa chúng ta lấy hợp đồng hôn nhân ra đây rồi đốt luôn”.



Đinh Mông: “…”