Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 52 :

Ngày đăng: 21:14 21/04/20


Tim Đinh Mông đập càng nhanh hơn, ngay cả trong lỗ tai cũng toàn là tiếng bùm bùm.



Chuyên viên ghi âm ngồi một bên cảm thấy đau lòng, yên lặng đi ra ngoài. Từ khi cặp vợ chồng này công khai quan hệ,không thể nào đối mặt.



Anh ta ngồi bên ngoài hứng gió lạnh một lát rồi bị Kiều Dĩ Thần gọi vào.



Buổi chiều tâm trạng Đinh Mông đã tốt hơn nhiều, lần thu xong [Tình Yêu Đến Bất Ngờ]



Chuyên viên thu âm đoán có lẽ là do lời tâm tình của Kiều Đại khiến cô ấy lấy lại được tâm hồn thiếu nữ sao?



Miệng lưỡi của Kiều Đại thật đáng khen.



Thu xong bài hát này thì coi như mọi người đã hoàn thành công việc, dù sao hôm nay cũng là tết Nguyên Đán, muốn về sớm hơn một chút.



Bởi vì đã công khai quan hệ, nên Kiều Dĩ Thần cũng không kiêng dè gì, tự mình lái xe đưa Đinh Mông về nhà.



Ngồi trên xe của Kiều Dĩ Thần, cuối cùng Đinh Mông cũng có thời gian rảnh lấy điện thoại ra xem. Trên điện thoại có mấy cuộc gọi nhỡ, là của Tưởng Nam Tình, mẹ cô cũng gọi tới. Cô gọi cho mẹ trước để xem xảy ra chuyện gì rồi mới gọi cho Tưởng Nam Tình.



Điện thoại vừa kết nối thì giọng Tưởng Nam Tình đã truyền tới”:”Ngọa tào (*khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi gặp khủng hoảng kinh tế) Mông Mông cậu khỏe chứ? Cậu không nghe điện thoại của tớ, tớ còn nghĩ cậu đang lơ lửng trên mây đấy!”



Đuôi lông mày Đinh Mông giật giật, nói:” Buổi chiều ở trong phòng thu, không mang theo điện thoại.”



“ À, ra là vậy” Tưởng Nam Tình thở ra một hơi, rồi nói:” Đúng rồi, mẹ cậu lo lắng cho cậu lắm đấy, vừa nãy còn gọi cho tớ.”



“ Tớ biết mà, vừa rồi mình đã gọi về rồi, không có việc gì đâu.”



“Ừ ừ. Hôm nay mình ngủ đến thẳng giữa trưa mới dậy, vừa mới lên mạng thì thấy chuyện của cậu và Kiều Dĩ Thần bị lộ. Cậu yên tâm đi, với tư cách tả hữu hộ pháp sẽ đứng ta bảo vệ cậu, tớ cùng Tiểu Trác Tử sẽ quét sạch đám anti fan, sẽ tổ chức lại fan của chúng ta, tóm lại chuyện hậu viên cứ giao cho chúng tớ, cậu chuyên tâm mà thu âm đi nhé.”



“Cảm ơn cậu, Nam Tình.” Đôi mắt Đinh Mông có chút đỏ lên, cô không phải một thân một mình, cô còn có bạn bè.



“A không có gì, cậu xúc động như thế làm gì, còn nói cảm ơn nữa chứ? Giao tình mười mấy năm của chúng ta không ngờ thực sự phai nhạt rồi.”



Đinh Mông bị ngữ điệu tang thương của cô ấy chọc cười:” Đến lúc ra Album, mình sẽ đưa cho cậu một bản có chữ kí, để cậu làm bảo vật gia truyền.”



Tưởng Nam Tình cũng cười: ”Chờ cậu làm xong Album, chúng ta đi ăn thịt xiên nướng đi! Tam giác sắt chúng ta đã lâu không tụ họp!”



“Được!” Đinh Mông sảng khoái đáp ứng, lại bổ sung thêm:”Mang theo cả Kiều Dĩ Thần.”



Kiều Dĩ Thần đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng im lặng khẽ cong lên. Vợ yêu nhà anh lại thèm ăn thịt xiên nướng rồi.




“Đinh Mông năm nay ra Album rồi, còn cô [╰_╯]#”



“Xếp hàng rồi bắt đầu √ kiên định mà mau theo tôi đi Tiêu Tiêu à”



“Chuyện này tôi biết rồi nhưng mà khi nào thì cô ra Album thế?”



“Ngày nào Cố đẹp trai cũng ở bên cạnh Đinh Mông [tự hỏi]”



“Có phải năm nay lại không có Album mới? Tôi quyết định trở thành fan Đinh Mông [ cúi chào]



Đinh Mông ngồi trước máy tính ngây người,, Cố Tín giúp cô nói chuyện vì hai người có chút giao tình, nhưng Tư Mã Tiêu Tiêu không xuất hiện cùng cô, thậm chí cô chỉ gặp cô ấy một lần tại buổi hòa nhạc.



Lập tức cảm xúc trong lòng Đinh Mông chợt dâng trào, hôm nay, lời cô nói nhiều nhất chính là cảm ơn.



Điều này khiến cô có chút không ngờ đến.



Tuy rằng có rất nhiều người mắng cô bôi nhọ cô, cho dù như thế, vẫn có rất nhiều người quan tâm cô, giúp cô, an ủi cô, đặc biệt là Tư Mã Tiêu Tiêu, biết bản thân nhảy ra sẽ bị fan vây đánh, vẫn dũng cảm trả lời weibo.



Nói không cảm động là giả, huống chi con người Đinh Mông lại có tâm tư rất tinh tế tỉ mỉ.



Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.



Kiều Dĩ Thần tắm xong vừa ra ngoài, thấy cảnh tượng này, trong lòng hốt hoảng. Anh nghĩ Đinh Mông bị anti công kích lời cô nói, nên mới đau lòng mà khóc, nên nhanh chóng bước lên an ủi cô:” Vợ à, em sao vậy?”



Anh cúi người, hôn lên đôi mắt nhòe lệ của cô:”Đừng khóc.”



Đinh Mông rút ra một tờ khăn giấy trên bàn, lau sạch nước mắt nước mũi: Đản đản, ca khúc chủ đạo của Album anh quyết định rồi sao?



Vấn đề này khiến Kiều Dĩ thần có chút bất ngờ, anh đẩy nhẹ tóc đen trên trán cô, dịu dàng nói:”Còn chưa đâu, tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”



Đinh Mông ngửa đầu nhìn anh nói: “ Em muốn tự mình viết lời bài hát, anh giúp em phổ nhạc, được không?”



Kiều Dĩ Thần ngẩn người, khóe miệng gợi ý cười:” Rất đồng ý.” Anh hôn lên môi Đinh Mông, hỏi cô:”Em muốn viết bài gì?”



“Cảm ơn.”



Cảm ơn tất cả mưa gió đã qua, mọi người vẫn ở bên cô như xưa.