Bán Lộ Cầm Quân

Chương 3 :

Ngày đăng: 19:01 18/04/20


CHƯƠNG 3]



Tây Ninh không ngừng thúc giục Dịch Vân Trai rời đi, nhưng là hắn vẫn như trước không thèm để ý, ngược lại càng thêm dồn dập hỏi : “Ngươi vừa rồi nói ta có thể đích thân kiểm tra, ta làm vậy được chứ ?”



“Không được.”



Tả Chấn Ngọc đương nhiên không chịu, y vừa rồi bị dọa cho ngã ngồi vẫn chưa đứng dậy được, cứ thế liên tục lùi về sau, thanh âm run rẩy lộ rõ sự kinh hoàng.



Y không tin trên đời lại có người như vậy, còn muốn kiểm tra thân thể y.



Tả Chấn Ngọc căng thẳng, yết hầu một trận khô khốc, nhịn không được ho ra tiếng, lại ho càng lúc càng nặng, cơ hồ đến cả thở cũng không nổi.



“Thiếu gia, ta van cầu người ra ngoài đi !” Tây Ninh rốt cuộc bất chấp mình có bị lây bệnh hay không, bước nhanh vào phòng. Hắn vội vàng kéo Dịch Vân Trai ra ngoài. Lao bệnh biểu thiếu gia kia ho nặng như vậy, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu a.



Dịch Vân Trai vùng khỏi tay hắn, thừa dịp Tả Chấn Ngọc đang ho đến quên trời quên đất, trực tiếp đưa tay vào hạ khổ y kiểm tra.



Tây Ninh kêu lên thảm thiết.



Người này mắc bệnh kì quái như vậy, thiếu gia lại đi sờ vào người y, hơn nữa còn là sờ vào [chỗ đó], không biết có bị lây bệnh không na ?



Tả Chấn Ngọc thân thể cứng đờ, y vội hất tay Dịch Vân Trai ra. Đôi môi vốn tái nhợt lại càng trở nên trắng bệch. Y vội đứng dậy, ôm lây ngực mình tiếp tục ho khan.



Y vừa ho, nước mắt vừa rơi xuống, từng giọt từng giọt bị mặt đất hấp thu.



Dịch Vân Trai ngơ ngác nhìn tay mình. Vừa rồi đưa vào trong khố hắn kiểm tra đã có thể chứng minh hắn thực là một nam nhân.



“Thiếu gia, mau đi thôi. Hi vọng là không bị hắn lây bệnh.” Tây Ninh sốt ruột lôi Dịch Vân Trai ra ngoài.



Tây Ninh vốn rất có ý thức nên trước mặt Tả Chấn Ngọc không nói đến vấn đề “Lây quái bệnh”, nhưng vừa rồi thấy động tác của thiếu gia nhà mình, hắn nhất thời sốt ruột mà mang lo lắng trong lòng mình nói thẳng ra.



Cho dù khó nghe nhưng vẫn là sự thực.



Tả Chấn Ngọc lùi lại phía sau, một tay chống mép giường, một tay ôm lấy chính mình, giống như đang cố sức chống đỡ những thương tổn mà Dịch Vân Trai gây ra cho hắn.



Y dựa vào chiếc giường nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi, cơ hồ khóc đến chết lặng.



Dịch Vân Trai bị Tây Ninh vì sốt ruột kéo ra khỏi hậu viện, vội vàng kéo về tây sương phòng, sau lại mau chóng sai người nấu nước đem đến để Dịch Vân Trai rửa tay.



“Thiếu gia, người … người làm cái gì vậy ? Hắn là người bệnh sắp chết a, người cư nhiên lại lấy chính thân mình khỏe mạnh cùng hắn bác mệnh ! Thiếu gia, cho dù là người thương nhớ Lan Huân tiểu thư, nhưng chẳng phải là nàng ở ngay cạnh người sao ? Sao người lại có thể đem một quái bệnh nam nhân như vậy thành nàng chứ ? Người … người …” Tây Ninh bực bội đến muốn mắng cho hắn một trận, lại nghĩ đến hắn thân phận chủ tử, thực sự là không mắng được a. Bằng không bao nhiêu thô ngôn thô ngữ đều đã tuôn ra hết rồi.



“Tiếng khóc của hắn và tiếng khóc của Lan Huân trong đêm đó thật giống nhau.” Dịch Vân Trai si ngốc nói, giống như tâm tư đều đã chìm đắm trong chuyện xưa.



“Thiếu gia, đêm đó người vì dược tính phát tác, chuyện gì xảy ra cũng không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ được tiếng khóc của Lan Huân tiểu thư như thế nào ?” Thấy bộ dáng như bị quỷ mê hoặc của Dịch Vân Trai, Tây Ninh bất chấp thân phận hét lên với hắn.



Tây Ninh nói thực có lý !



Đêm đó hắn chỉ nhớ chính mình không ngừng động thân tiến vào trong thân thể ấm áp kia, ngoài ra những thứ khác chỉ như những đoạn ký ức mơ hồ ngắn ngủi.
“Ta lần trước đối với hắn thực thất lễ, đúng ra nên đến tận cửa tạ tội, không phải sao ?”



Tây Ninh thật muốn hét lên : “Vì cái gì nhất định phải đến trước cửa tạ tội ?”



Thiếu gia thân phận ngàn vàng, quái bệnh biểu thiếu gia kia cơ khổ vô y, lại còn mắc quái bệnh, là y mệnh tiện sao có thể đánh đồng với quý mệnh của thiếu gia.



“Thiếu gia, người không biết bệnh hắn có thể lây sao ? Bằng không chúng ta đứng ngoài cửa giải thích với hắn, sau đó lập tức trở về được không ?”



Không dám làm trái ý Dịch Vân Trai, Tây Ninh đành phải xuống nước.



“Được, nếu ngươi cảm thấy làm vậy mới an tâm thì thì cứ làm vậy đi.”



TâY Ninh lại không tình nguyện dẫn đường, vừa đến cửa phòng, hắn gõ vài cái rồi gọi : “Biểu thiếu gia có đây không ?”



Tả Chấn Ngọc hé cửa nhưng vẫn giữ không mở ra, dù sao cũng hợp ý Tây Ninh, bọn họ vốn cũng không muốn vào phòng.



Hắn đem thuốc ho ấn vào tay Tả Chấn Ngọc, động tác tuy rằng cung kính, lại thập phần cẩn thận không để tay mình với tay y chạm nhau, tránh bị lây bệnh.



“Biểu thiếu gia, lần trước thiếu gia nhà ta với ngươi có chút thất lễ, trong lòng luôn thấy bận tâm, bởi vậy mua chút thuốc ho tới đây tạ lỗi, hy vọng ngươi có thể nhận.”



Cầm hai bọc thuốc trong tay, Tả Chấn Ngọc trong lòng có chút cảm động, hắn nhỏ giọng nói : “Đa tạ thiếu gia nhà ngươi, ta nhận.”



“Chúng ta đi đây.”



Dịch Vân Trai đứng sau Tây Ninh, ánh mắt Tả Chấn Ngọc dừng trên người hắn, giống như kìm lòng không đặng đành mở miệng nói : “Không biết các ngươi có khát không ? Có muốn vào uống chút trà ?”



Vừa nói ra, y liền thấy ngượng ngùng, không cần nghĩ cũng biết Dịch Vân Trai không có khả năng ở nơi này uống trà. Khả là người khác thấy y sợ còn không kịp, sao có thể lưu lại uống trà ? Tự mình mời chân thành như vậy, chính là tự rước nhục mà thôi.



Tây Ninh đang định từ chối thì nghe thấy tiếng Dịch Vân Trai : “Vậy làm phiền ngươi. Ta cũng đang rất khát.”



“Thiếu gia …” Tây Ninh giận đến dậm chân, này quái bệnh biểu thiếu gia chỉ là mời xã giao liền thôi, không ngờ thiếu gia lại giống hôm bị quỷ ám đó cư nhiên nhận lời, thậm chí còn đẩy cửa bước vào.



Tả Chấn Ngọc bưng tới hai chén trà, Tây Ninh vừa uống một ngụm đã muốn nhổ ra, thế mà thiếu gia một ngụm liền đem uống sạch, như thể đó là thượng trà hảo hạng vậy. Ở Dịch gia có đến hàng trăm loại hảo trà mà thiếu gia còn không ưa, thế nào tới đây lại đổi tính, thích uống loại trà tầm thường này.



Chắc chắn chỉ còn từ [bị quỷ ám] để tả Dịch Vân Trai bây giờ, Tây Ninh thật không biết vì sao thiếu gia lại trở nên như vậy.



Tả Chấn Ngọc cũng biết trà của mình chỉ là loại trà hạ đẳng, y e lệ nói : “Dịch thiếu gia nhất định đã quen uống trà ngon, ta mấy năm trước ra ngoài, cũng được mẫu thân lưu lại cho không ít dùng dần, bất quá giờ trong người mắc quái bệnh, không thể kiếm tiền, bởi vậy … bởi vậy …” Y ngượng ngùng giải thích lý do.



Dịch Vân Trai dò hỏi : “Chúng ta lần này đã là lần thứ ba gặp mặt, mà ta còn chưa hỏi tên ngươi.”



Tả Chấn Ngọc có chút khẩn trương nhìn hắn : “Ta họ Tả, tên Chấn Ngọc. Nhắc tới Dịch thiếu gia, ta đã sớm được nghe đến danh tính cùng tài mạo nên hôm đó ở hoa viên mới biết được khách quý chính là Dịch thiếu gia.”



Hai người im lặng trong chốc lát, Tây Ninh hận không thể chạy ngay ra xa khỏi nơi này, mà vừa rồi chính mình đã uống một ngụm trà, không biết có lây bệnh hay không. Thiếu gia còn uống hết một chén, sau khi về phòng phải nhanh chóng phun ra mới được.



[