Bàn Long

Chương 354 : Chủ nhân hiếu khách

Ngày đăng: 20:20 20/04/20


Hắc giáp cự hạt đuôi bắn ra một kích, thực sự là quá âm độc. Cho dù là cao thủ, cũng cảm thấy linh hồn mình run lên, hắn đau đớn điên cuồng gào lên "Ngao ~" Hắn cuồng loạn đấm vào bốn phiá, chung quanh băng sơn trực tiếp bị hắn đập văng ra bốn phương tám hướng.

Đồng thời, một vết máu từ Độc nhãn kim sắc chảy xuống.

"Có cơ hội." Hắc giáp cự hạt đại hỉ.

"Đi mau." Đã biết rõ về thực lực của Tà Nhãn vương giả nên tam đầu Lục mục kim nghê quát lớn.

"Ta muốn các ngươi phải chết!" Ta Nhãn vương giả điên cuồng hét lên, độc nhãn kim sắc đang chảy máu cũng bộc phát ra hơn 10 đạo huyết sắc quang mang trong nháy mắt.

Tam đầu Lục mục kim nghê hỏa tốc chui vào thông đạo, trong đó một con Lục mục kim nghê tay nắm được Hắc giáp cự hạt liền kéo vào trong thông đạo theo. Bọn họ cũng là những người tiến vào thông đạo cuối cùng trong tứ đại ma thú, đến lúc bọn họ lên tới tầng thứ 9, chỉ còn nghe được những tiếng Oanh Long Long phát ra từ tầng 8.

"Cuối cùng cũng lên được tầng thứ 9 rồi."

Đám người Lâm Lôi, Đức Tư Lê, Pháp Ân cũng đã tới tầng thứ 9 trước, đợi tam đầu Lục mục kim nghê và Hắc giáp cự hạt tiến vào, 11 vị cao thủ đã tề tụ. Mọi người nhìn nhau, trên mặt đêu tươi cười.

"Mặc dù không lấy được Thần khí, nhưng mọi người đều an toàn vào được phòng thứ 9, cũng đã rất may mắn rồi." Pháp Ân cười ha hả nói.

"Phù, vừa rồi thực là sợ chết được." La Toa Lỵ cũng hiếm khi thấy lộ ra bản tính của mình, "May mà Tà Nhãn vương giả này toàn bộ sự chú ý đều đặt lên Áo Lợi Duy Á, nên chúng ta mới có cơ hội thoát thân."

"Đúng, thực lực của Tà Nhãn vương giả này, kỳ thực còn chưa chánh thực triển khai, Linh Hồn Đống Kết mới chỉ là công kích bình thường của hắn mà thôi. Có thể trở thành vương giả trong Tà Nhãn nhất tộc, thực lực sâu không thể lường a. chúng ta cũng thực là may mắn." Lục mục kim nghê cũng phải thở than.

Hắc giáp cự hạt một kích cuối cùng mặc dù lợi hại, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể làm bị thương Tà Nhãn vương giả mà thôi, cũng không thể giết nổi.

"Chúng ta thực may mắn, may mắn là có Áo Lợi Duy Á." Đức Tư Lê cười nhìn về phía Áo Lợi Duy Á.

Mọi người cũng đều nhìn về phía Áo Lợi Duy Á.

Áo Lợi Duy Á vẫn bảo trì trầm mặc, trong nhóm cao thủ này, hắn đích thực là ít nói nhất.

"Áo Lợi Duy Á, sao ngươi trúng Linh Hồn Đống Kết lại không hề gì vậy?" Lục mục Kim Nghê tò mò hỏi.

Áo Lợi Duy Á chần chờ chốc lát mới nói ra mấy từ: "Ta cũng không biết."

Mọi người cũng không hỏi nữa, mặc kệ người ta có biết hay không nhưng đã không muốn nói, có hỏi cũng không được gì.

"Mọi người cẩn thận một chút, sự nguy hiểm của tầng thứ 9 này phỏng chừng không thấp hơn tầng thứ 8 đâu." Đức Tư Lê lên tiếng, "Chúng ta cũng không thể hy vọng xa vời lần nào cũng đều may mắn như lần này."

Đám người Lâm Lôi đều gật đầu.

Không lấy được thần khí của tầng 8, mọi người cũng chẳng buồn để ý.
Lâm Lôi, Pháp Ân, Bối Bối bọn họ đều nhìn về phía Đức Tư Lê.

"Lỗ Y." Hắc giáp cự hạt luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng. "Nếu ta nguyện ý ở đây nói chuyện với ngươi, cho đến hết thời hạn, ngươi có thể để cho 10 vị bằng hữu còn lại của ta tiến vào tầng thứ 10 không?"

Hắc giáp cự hạt đột nhiên mở miệng, làm cho bọn người Lâm Lôi đều chấn động.

"Không được." Thiếu niên nón rơm nhướng mày, "Ta hy vọng các ngươi đừng ép ta, các ngươi đừng tiến vào tầng thứ 10 thì ta có thể tha cho các ngươi, nhưng một khi bước vào, ta cũng chỉ có thể giết hết các ngươi mà thôi."

"Hả?" đám người Lâm Lôi nhướng mày.

"Ta phát hiện ra thông đạo rồi." Thanh âm kinh hãi của La Toa Lỵ vang lên trong đầu bọn Lâm Lôi, "Bậc thang thông tới tầng thứ 10 ở ngay rừng cây sau mộc ốc. Từ vị trí của ta, có thể thấy được 2, 3 bậc thang bao phủ trong hắc quang."

"Bậc thang thông đạo?" Đám người Lâm Lôi đáy lòng dâng lên một trận kinh hỉ.

Nghe thấy vị trí thông đạo, bọn họ cũng nhịn không được liếc mắt nhìn.

"A, rốt cục cũng phát hiện ra thông đạo rồi sao?" Thiếu niên nón rơm cười nói, "Các ngươi lựa chọn thế nào, là muốn đánh với ta một trận, hay là muốn cùng ta hòa bình chung sống một khoảng thời gian đây?"

"Vụt."

Lâm Lôi, Pháp Ân mấy cao thủ đều đã đứng dậy.

Đứ Tư Lê mỉm cười nói: "Lỗ Y, chúng ta cũng không muốn ra tay với ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể nhường một con đường."

Thiếu niên nón rơm Lỗ Y vẫn mỉm cười như trước.

Nhưng đáy lòng lặng yên mấy ngàn năm lại nổi lên nộ khí, lòng thầm tức giận: "Loài người đê tiện trước mặt này, thực không biết tốt xấu, vốn muốn lừa bọn chúng ở chung với ta, cuối cùng lặng lẽ thu lấy linh hồn bọn chúng. Nhưng hiện tại thì ..."

Lâm Lôi và mấy vị cao thủ đều cẩn thận đề phòng, tùy thời khắc đều có thể ra tay.

"Ầm!" Thân thể của Lỗ Y đột nhiên nổ mạnh, thảo diệp loạn phi ra.

Một đạo quang mang màu bạc từ trong thân thể bị nổ của Lỗ Y phóng ra, trực tiếp bắn về phía người đứng gần hắn nhất là Đột Lệ Lôi.