Bàn Long
Chương 430 : Tử vong áo bí
Ngày đăng: 20:21 20/04/20
Lâm Lôi cười nói: Đứa nhỏ bây giờ đang cách chúng ta ba dặm về phía nam bên trái.
"Ba dặm về phía nam, ở bên trái?" Hán tử nọ sắc mặt đại biến "Nơi đó có phải có song giác phong!"
"Song giác phong" Lâm Lôi có chút nghi hoặc nhưng thần thức của hắn đã phát hiện tại nơi đứa nhỏ kai đứng có một ngọn núi gió rất quá dị, nhất là phía trên khi gió thổi qua, ngọn núi tách ra nhìn giống như một cặp sừng của sơn dương.
Bối Bối nói: "Đúng rồi, đứa nhỏ ở cách ngọn núi hình sừng sơn dương đó không xa"
Đại hán thảo nguyên liền lập tức quỳ xuống dập đầu nói: "Hai vị đại nhân xin hãy cứu nhi tử của ta, khu vực song giác phong đó chính là nơi nguy hiểm nhất của tử vong sơn mạch này"
Người cha này rõ ràng vì quá lo lắng cho con mình mà dập đầu tới tóe máu.
Lâm Lôi vội đem thần lực nâng vị đại hán này lên không cho hắn dập đầu thêm nữa.
"Chúng ta sẽ cố gắng cứu nhi tử của ngươi!"
Lâm Lôi liền đặt tay lên vai hán tử nọ, một cỗ lực lượng của sinh mệnh nguyên châu liền truyền qua trong nháy mắt chữa trị vết thương của hán tử này.
Lúc này đại hán nọ đã phát hiện vết thương trên tán trong nháy mắt đã được chữa trị, càng thêm xác định hai người trước mắt này chính thức là cường giả, thậm chí có thể so với cường giả trong truyền thuyết của thánh vực, lúc này hán tử nọ nhìn hai người tràn ngập chờ mong.
"Ngươi chờ một chút!" Lâm Lôi nói rồi lập tức cùng Bối Bối thân hình vừa động đã biến mất khỏi tầm mắt của hán tử nọ.
Hán tử nọ hai tay đặt trước ngực, khóe mắt ngập nước: Oa nhi, lần này ngươi nhất định sẽ được cứu!
Tử von sơn mạch, song giác phong.
"Song giác phong này thực là quái dị!" Bối Bối than thở nói
Lâm Lôi hơi gật đầu, gió núi bình thường không có điểm kỳ quái nhưng nơi này những ngọn phong sơn vô cùng kỳ lạ, cuồng phong như lap vào giữa hai cái sừng kia nhưng lại không phát ra một âm thành nào, hình như song giác phong đã thôn phệ hết những luồng gió này vậy.
May là đứa nhỏ còn cách song giác phong này một khoảng.
"Cha nó tìm hắn khắp nơi lo lắng muốn chết mà đứa nhỏ này lại nằm đầy ngủ!" Bối Bối cùng Lâm Lôi liền tới gần đứa nhỏ, đứa nhỏ có khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mang theo sự ngây thờ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn đọng lại chút lệ.
"Đứa nhỏ này xem ra cũng là rất sợ hãi, chắc cũng cố gắng đi tìm cha nó!"
Nhưng là núi lớn, không xác định được phương hướng lại không quen thuộc nơi này thì người lớn cũng dễ lạc nói chi là đứa nhỏ này.
"Hây!" Bối Bối khẽ khẽ nắm lấy mũi của hài đồng.
"Ân. Ân" Bị bịt mũi khiến cho hài đồng khó thở phải tỉnh lại, lúc này Bối Bối liền bỏ tay ra, hài đồng vừa nhìn thấy Lâm Lôi và Bối Bối liền tỏ ra sợ hãi.
"Hai vị đại ca, giúp ta tìm cha ta đi, được không?" Hài đồng này vừa tỉnh lại đã lại muốn khóc.
Ngay cả thân thể cường hãn của Lâm Lôi cũng bị ảnh hưởng người thường dĩ nhiên không thể chống lại được, nơi này chết nhiều như thế cũng là lẽ đương nhiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
"Ân, đây là ..." Một đạo linh quang chợt lóe lên trong đầu Lâm Lôi.
Nguyên lai thanh ba này còn có sự huyền ảo như thế. Lâm Lôi trong lòng vô cùng mừng rỡ.
"Bối Bối ta lập tức tu luyện một chút!" Lâm Lôi trực tiếp truyền âm tới Bối Bối, cũng bất chấp mọi việc, phân thân thần thức trực tiếp từ thể nội đi ra, rồi ngồi đả tọa trong hạp cốc bắt đầu cảm ứng sự kì lạ của thanh ba.
Ngay cả phân thần thần thức cũng hòa cùng Lâm Lôi ngồi xuống trực tiếp tham ngộ sự huyền ảo của thanh ba.
Bối Bối có chút kinh ngạc
"Lão đại vừa lĩnh ngộ được điều gì chăng?"
Rồi Bối Bối liền tự trả lời: Dù sao lão đại lĩnh ngộ được càng nhiều càng tốt.
Bối Bối trong lòng vui vẻ trực tiếp đã tọa bên cạnh, Lâm Lôi tu luyện Bối Bối quyết định phải bảo vệ hắn.
Lâm Lôi đột nhiên tu luyện cũng là nằm ngoài dự liệu của Tát Địch Tư Tháp, Tát Địch Tư Tháp luôn mong Lâm Lôi cùng Bối Bối tách ra để hắn ra lệnh cho thuộc hạ dgiết chết Lâm Lôi nhưng bây giờ hắn một chút cơ hội cũng không có.
Lâm Lôi khi tu luyện dường như quên mất cả khái niệm thời gian.
Phân thần thần thức đồng dạng dường như cũng hiểu được thanh ba này cũng bắt đầu lĩnh ngộ, thậm chí vu thần phân thân dùng thính nhĩ để nghe thanh âm mà bản thân không nghe được hỗ trợ lẫn nhau khiến cho tốc độ lĩnh hội âm thanh của Lâm Lôi tăng lên đột biến.
Thời gian trôi qua, trong hạp cốc quanh chỗ bọn Lâm Lôi đã hiện lên một tần tro bụi.
Bối Bối cũng đắm chìm trong việc tu luyện.
Thoáng chốc đã hết hai năm.
Lúc này song giác phong hạp cốc cũng không có người lui tới, Lâm Lôi cũng Bối Bối vẫn ngồi đó nhưng kỳ lạ là không còn thấy thanh ba truyền lại như trước nữa.
"Ha ha" Một tầng tro bụi liền bay lên.
Lâm Lôi cùng phân thân thần thức liền hợp nhất làm một, trên mặt tràn đầy niềm vui tươi cười không dứt. Ta sai rồi, sai rồi là phong nguyên tố pháp tăc, thanh âm chia làm hai loại phương diện một là thanh ba huyền ảo một là thanh nhạc huyền ảo, khi thanh nhạc huyền ảo hòa thanh ba huyền áo mới có thể xem là thanh âm áo nghĩa.