Bàn Long
Chương 500 : Vẫn
Ngày đăng: 20:22 20/04/20
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lâm Lôi không khỏi biến đổi.
Tát Lạc Mông nếu như không phải bận tâm A Lý Khuê Ân đã sớm giết Lâm Lôi, dù sao trong mắt Tát Lạc Mông, Lâm Lôi tất nhiên là người của A Lý Khuê Ân. Hắn tự nhiên không dám động đến A Lý Khuê Ân.
"Tát Lạc Mông tên khốn kiếp ngươi!" Bối Bối lập tức phẫn nộ gào lên "Ta đã nói, lão Đại ta tuyệt đối không có tiết lộ bí mật của ngươi, ngươi sao lại một mực khẳng định là lão Đại ta tiết lộ, lại còn muốn giết hắn, ngươi thực là khốn kiếp, khốn kiếp!"
Bối Bối giờ phút này cũng muốn giết chết Tát Lạc Mông, nhưng thực lực của hắn kém xa Tát Lạc Mông!
"Tát Lạc Mông, Lâm Lôi dọc theo đường đi đều ở bên trong kim chúc sinh mệnh, làm sao có thể có cơ hội đem bí mật của ngươi tiết lộ ra ngoài?" Địch Lỵ Á cũng nóng nảy, nàng cũng lo lắng Lâm Lôi bị giết.
Lâm Lôi cũng trầm mặc nhìn Tát Lạc Mông, đến hôm nay Lâm Lôi cũng đã nhận ra Tát Lạc Mông là người thế nào, Tát Lạc Mông là người rất hỏi ngụy trang làm người tốt, có thể vì mục tiêu ẩn nhẫn giả làm người tốt, không để người nào phát hiện ra.
Nhưng một khi mục tiêu thất bại, người như thế sẽ lộ ra gương mặt thực dữ tợn của hắn! So với thường nhân còn điên cuồng đáng sợ hơn!
"Chết, ngươi phải chết, không đơn giản Lâm Lôi ngươi, còn có thê tử của ngươi, huynh đệ Bối Bối của ngươi, đều phải chết!" Tát Lạc Mông giống như người điên, chỉ vào Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối quát.
Nghe được ca ca mình ngay cả Bối Bối cũng muốn giết, Ny Ti nhất thời nóng nảy.
"Ca, Bối Bối hắn ..." Ny Ti vội la lên.
"Ny Ti!" Tát Lạc Mông quát "Ngươi đến bây giờ vẫn không thấy rõ gương mặt thực của ba người bọn họ sao? Bối Bối nọ đến gần ngươi là không có ý tốt".
Ny Ti không khỏi quay đầu nhìn về phía Bối Bối.
Bối Bối ánh mắt lại rất lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Tát Lạc Mông: "Tát Lạc Mông, ta ghét nhất là bị người khác vu khống, ngươi chẳng những vu khống, còn muốn giết lão Đại ta. Vậy ngươi ..." Bối Bối nhìn về phía Ny Ti "Ny Ti, đừng trách ta".
"Bối Bối, ngươi muốn làm gì?" Lâm Lôi cảm giác được trạng thái Bối Bối không đúng.
Bối Bối lạnh lùng nghiêm mặt, trong tay đột ngột xuất hiện thanh chủy thủ màu đen, đúng là thanh chủy thủ Bối Lỗ Đặc đã cho hắn.
"Đó là ..." A Lý Khuê Ân đôi mắt sáng ngời, giật mình nhìn Bối Bối.
Bối Bối ngay sau đó miệng hé ra, một viên viên châu màu đen từ trong đó nhả ra. Viên châu màu đen này lại bay vào chuôi của thanh chủy thủ nọ, gắn vừa khít vào một cái khe ở chuôi chủy thủ, thanh chủy thủ mặt ngoài bắt đầu lưu chuyển một cổ khí tức màu xanh.
"Xẹt xẹt ..." Không gian chấn động.
Cho dù chủy thủ còn chưa có huy động, khí tức màu xanh đủ để làm cho không gian chấn động.
"Đây là vật gì?" Đám người Tát Lạc Mông, Ny Ti, còn có đám người thượng vị thần Ác ma Tư Bá Lý may mắn còn sống cũng thất kinh, bọn họ đều rõ ràng cảm giác được thanh chủy thủ uy hiếp đối với bọn họ. Trong bọn họ không ai nắm chắc dám đối chọi với một đòn này.
Lâm Lôi và Địch Lỵ Á cũng nghi hoặc. Bọn họ cũng không biết Bối Bối còn dấu lá bài này, nhưng khí tức đáng sự của thanh chủy thủ sau khi dung hợp với viên châu màu đen, mấy người Lâm Lôi cũng cảm giác được: "Thực là đáng sợ, khí tức này ... sợ rằng thượng vị thần cũng không kháng cự được".
Lâm Lôi đã sớm cho rằng, lấy sự trọng thị của Bối Lỗ Đặc đối với Bối Bối, tuyệt đối cấp cho Bối Bối chiêu bài để bảo vệ tính mạng.
"Bùng!" Dung nham văng khắp nơi!
Lâm Lôi chui vào hồ dung nham, ôm lấy thân thể Địch Lỵ Á đã từ từ tiêu biến, bên ngoài thân thể Lâm Lôi xuất ra luồng khí màu vàng, nhanh chóng bao vây lấy Địch Lỵ Á, trên người Địch Lỵ Á cũng hình thành một tầng mạch động khải giáp, nhưng khả năng hòa tan của dung nham quá mạnh, mạch động khải giáp không ngừng bị tan rã.
Lâm Lôi liều mạng mượn thần lực đại địa thần phân thân hình thành mạch động khải giáp.
Bên trong hồ dung nham.
Luồng khí màu vàng bao vây lấy Lâm Lôi và Địch Lỵ Á, một cổ tinh thần lực quỷ dị chậm rãi hướng tới linh hồn của Lâm Lôi và Địch Lỵ Á chậm rãi quấn lấy, luồng tinh thần lực quỷ dị này tìm kiếm cửa vào linh hồn phòng ngự chủ thần khí của Lâm Lôi, nương theo cửa vào mà xuyên thủng vào.
Lâm Lôi và Địch Lỵ Á đều cảm thấy mơ màng.
"Ngươi thực ngốc" Địch Lỵ Á trên mặt lộ vẻ tươi cười.
"Chúng ta cùng nhau xông pha địa ngục, cho dù chết, cũng cùng chết" Lâm Lôi nhẹ giọng nói.
Địch Lỵ Á đã hôn mê đi, nhưng vẫn lộ ra vẻ tươi cười như trước: "Lâm Lôi, đời này của ta vậy là đã thỏa mãn lắm rồi" Chợt nàng cố gắng ngẩng đầu áp vào môi Lâm Lôi, Lâm Lôi cũng hôn Địch Lỵ Á, trong đầu Lâm Lôi mơ hồ tỉnh một khắc, trong đầu như tia chớp xẹt qua hiện ra khung cảnh từ nhỏ đến lớn.
Cùng Đức Lâm gia gia gặp nhau.
giết chết Quốc vương Phân Lai vương quốc.
Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc danh chấn thiên hạ.
Thành lập Ba Lỗ Khắc đế quốc.
xông pha Chúng thần mộ địa.
tiêu diệt Quang minh giáo đình, bên cạnh vẫn có thê tử chết không rời. Khi đi tới địa ngục, Lâm Lôi sớm đã có chuẩn bị, cho dù sao tại nơi không ngừng chém giết như địa ngục, ai cũng sẽ chết. Cho dù chết ... Lâm Lôi cũng sẽ thản nhiên mà chết.
Cùng với người mình yêu, cùng nhau!
"Ta cũng như vậy, cả đời này cũng rất thỏa mãn!"
Chợt ... mờ đi.