Bàn Long
Chương 512 : Phúc họa
Ngày đăng: 20:22 20/04/20
Nhóm của Áo Lợi Duy Á tổng cộng có mười hai người sau khi tiến nhập vào trong nhà ăn liền lập tức ngồi xuống chờ đợi.
"Đội trưởng, ngươi cũng đã tìm được một viên tử tinh rồi. Không nên hẹp hòi nha."
Có người mở miệng kêu lên.
"Theo quy củ cũ!"
Tên đội trưởng cầm đầu ha hả cười nói: "Mỗi người một bình Nặc Tư Toa. Nếu nhiều hơn thì không được."
Tên đội trưởng nói đến đây lập tức hướng vào trong cao giọng: "Mau lên một chút, mang cho chúng ta mười hai bình Nặc Tư Toa!"
Nặc Tư Toa là một loại rượu ngon, mỗi bình cũng phải tốn mất mười mặc thạch, mười hai bình vị chi tất cả tiêu tốn hết một trăm hai mươi mặc thạch.
Bình thường, nếu tìm được một viên tử tinh bọn họ nhất định sẽ mở tiệc ăn mừng một phen. Dù sao, việc gặp được tử tinh hay không còn phải trông vào vận khí. Nếu may mắn chỉ vài ngày là đã có một viên, còn vận xấu thì cả ngàn năm cũng đừng hòng có được tử tinh.
Cầm lấy bình rượu, Áo Lợi Duy Á đưa lên miệng uống một ngụm, mày kiếm hơi nhíu lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tới địa ngục, lúc đầu vận khí của Áo Lợi Duy Lạp cũng không tệ lắm. Đạt tới trung vị thần cảnh giới, kiếm đủ một vạn mặc thạch tham gia cuộc Ác ma khảo hạch, may mắn cượt qua cuộc kiểm tra này, chính thức trở thành một gã nhất tinh ác ma. Nhưng không ngờ, nhiệm vụ đầu tiên của hắn lại thất bại thảm hại như vậy.
Hơn nữa, trong lúc hoảng hốt trốn chạy còn vô ý để lạc mất hảo hữu Ba Triệt Lặc, phân chia làm hai ngả.
"Ba mươi năm thực là mau, vậy mà một viên tử tinh cũng chưa tìm được!"
Áo Lợi Duy Á trong lòng phiền muộn, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Áo Lợi Duy Á và Ba Triệt Lặc chính là bằng hữu đồng cam cộng khổ, cùng nhau tham gia Ác Ma khảo hạch rồi sau đó cùng nhau tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên, bị thất bại. Trên thực tế, sau khi nhiệm vụ thất bại, Áo Lợi Duy Á không thu hoạch được một chút gì, tiền tài trên người cũng chỉ có mấy trăm mặc thạch, ít ỏi đến đáng thương hại.
Bằng vào mấy trăm mặc thạch mà muốn quay trở về thành trì chẳng khác nào đang nằm mơ.
May mắn là địa điểm thực hiện nhiệm vụ với tử tinh sơn mạch cũng không xa nhau mấy. Hắn cũng đã từng nghe nói qua về nơi này, vì vậy cẩn thận nghe ngóng tìm cách trốn chạy đến đây. Dựa theo ước định muốn đi ra ngoài nếu không có năm ngàn mặc thạch thì phải nộp đủ ba viên tử tinh.
"Đừng nói ba viên tử tinh, ta bây giờ ngay cả một viên cũng không có. Ba mươi năm trôi qua thực quá nhanh."
Áo Lợi Duy Á càng nghĩ càng khó chịu. Hắn ngửa đầu tống hơn phân nửa bình rượu vào trong họng:
"Ở cái nơi quái quỷ này cũng không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ."
Muốn an toàn trở về cũng phải nộp đủ tiền tài đã.
Phải kiếm tiền! Đối với một trung vị thần như Áo Lợi Duy Lạp mà nói, muốn kiếm tiền chỉ có thể lựa chọn cách khai thác tử tinh mà thôi.
"Áo Lợi Duy Á, chúng ta đều là ngay cả một viên tử tinh cũng không có. Điều này không chỉ có mình ngươi.
Một người bên cạnh mở miệng nói: "Đừng nhụt chí, chúng ta cũng chưa phải là người xui xẻo nhất. Ta biết một tên hơn một nghìn năm vẫn không kiếm được một viên tử tinh nào."
Áo Lợi Duy Á cố gắng nở nụ cười.
Hắn phải cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với những người xung quanh.
Dù sao việc khai thác tử tinh trong Tử Tinh sơn mạch cũng không phải là an toàn, nơi này không phải là thành trì!
Trong Tử tinh sơn mạch này, nếu có ai đó may mắn một lần kiếm được hai viên tử tinh sẽ có rất nhiều người thấy tài bảo nổi lòng tham, nảy ra ý muốn giết người đọat bảo. Đây cũng là chuyện rất bình thường, cho nên các trung vị thần thường phải tụ tập thành từng nhóm.
Nhóm của Áo Lợi Duy Á là một nhóm nhỏ gồm mười hai người, như vậy ít nhất bọn họ cũng có khả năng tự bảo vệ chính mình.
Cách Áo Lợi Duy Á hơn ngàn dặm, bốn người bọn Lâm Lôi đang đứng bên bờ Vụ hải (biển mây mù). Bọn Lâm Lôi đến đây không phải là để tìm kiếm tử tinh mà chỉ là đến xem một lần cho biết mà thôi.
"Nhiều Tử tinh như vậy sao?"
Áo Lợi Duy Á đưa tay thu lấy một đôi Tử tinh vào trong không gian giới chỉ. Chỉ nhìn thoáng qua một cái, hắn đã nắm rõ số lượng Tử tinh ở đây - hơn một vạn tám ngàn viên, trị giá quá một ức mặc thạch! Đây quả nhiên là tài vận đến nhà!
"Hi vọng không bị bọn họ chú ý."
Áo Lợi Duy Á yên lặng chờ đợi.
Khi hắn quay đầu lại, trong lòng cả kinh, bở vì mười một người kia đều nhìn chằm chằm vào hắn.
"Áo Lợi Duy Á, ngươi thực là may mắn.
Gã đội trưởng nhếch mép cười nói;
"Mặc dù không thấy rõ nhưng xem thể tích phỏng chừng cũng phải hơn vạn viên. Thấy thì có phần, dù sao chúng ta cũng tới rồi, ngươi cũng nên chia đều cho chúng ta chứ?
Áo Lợi Duy Á biến sắc, chia đều cho mười hai người?
Lần này mình chắc là xong rồi.
Áo Lợi Duy Á cắn răng nói:
"Vậy đi. Các ngươi mỗi người tám trăm viên, còn lại là của ta. Các ngươi cũng biết, chỉ khoảng hơn một vạn, mười hai người ta cũng chỉ nhiều hơn một chút mà thôi.
"Không cần ngươi chia, ngươi đem không gian giới chỉ giải trừ huyết khế, để chúng ta cùng nhau kiểm kê, sau đó hãy phân chia cũng không muộn.
Một người lập tức mở miệng nói.
"Giải trừ huyết khế?
Áo Lợi Duy Á trong lòng kêu khổ.
Trong Địa Ngục này, người người hỗn tạp, làm gì có công bằng.
"Được rồi, Chiêm Kim, ngươi không cần đi theo nữa. Ngươi mau đi tìm kiếm Tử tinh đi, chúng ta đi trước đây.
Cách đó không xa chợt có một thanh âm truyền đến, Áo Lợi Duy Á cảm thấy giọng nói này cực kì quen thuộc.
Đây là thanh âm của một người cực kì thân thiết!
"Lâm Lôi tiên sinh, lên đường cẩn thận.
Một âm thanh khác vang lên đáp lời.
Áo Lợi Duy Á chấn động: "Lâm Lôi?"
Áo Lợi Duy Á lập tức quay đầu hướng về phía thanh âm nọ nhìn kĩ, chốc lát trong màn sương trắng mông lung ba người Lâm Lôi, Địch Lỵ Á và Bối Bối đang phi hành tới. Bối Bối đang nhìn về phía trước chợt cười bảo:
"Lão đại, ngươi xem. Phía trước có một đám người đang vây bắt một người kìa ... Á, lão đại, hắn là Áo Lợi Duy Á!"