Bàn Long
Chương 544 : Ta muốn nó phải chết
Ngày đăng: 20:22 20/04/20
"Ta muốn nó phải chết!" Tải Khắc La nhìn chằm chằm vợ mình: "Đứa con trong bụng cô là của kẻ khác. Khi đó đi thành luỹ Tự Do mua quần áo cho vợ, nào ngờ, vợ ta lại có ngay thằng đàn ông khác. Và cái thai đứa con trong bụng là của kẻ khác. Trời ơi là Trời!"
Gia tộc Huyết Văn Thái Thản là gia tộc ngang ngược nhất trong địa ngục, rất có thế lực và cực kỳ đáng sợ. Đảo Mịch La, bề ngoài cứ tưởng là năm đại gia tộc cai quản, nhưng thực ra, bốn gia tộc lớn kia chỉ là những gia tộc phụ thuộc vào gia tộc Ba Cách Tiêu mà thôi!
Gia tộc Ba Cách Tiêu là gia tộc Huyết Văn Thái Thản, đây là một điều bí mật, ít ai biết đến.
Vốn Tái Hi Lợi không hiểu gì chứ nếu không thì chẳng đã vui vẻ chạy đến mách với chồng là cái thai là con của chàng.
"Không, không phải!" Tái Hi Lợi lắc đầu.
"Con tiện nhân này vẫn còn chưa nhận". Tộc trưởng Bào Khắc điên tiết lên: "Con à. Đây là nỗi nhục nhã của gia tộc mình. Nếu con tiện nhân này đến chết mà vẫn không chịu nhận, trực tiếp đem chi nhánh của gia tộc Cái La Đức của nó tru di toàn bộ đi".
Tái Hi Lợi giật bắn người lên.
Gia tộc Cái La Đức lớn nhất trong năm đại gia tộc, có rất nhiều chi. Huỷ diệt đi một chi, với gia tộc Ba Cách Tiêu trên Mịch la đảo này mà nói thì dễ còn hơn lật bàn tay.
"Nói!" Tái Khắc La nhìn vợ gầm lên.
Tái Khắc La vô cùng cần bộ mặt. Tái Khắc La thường ngày vẫn tỏ ra tự hào về dòng tộc của mình, hơn thế nữa Tái Khắc La lại còn là một tộc trưởng, huyết thống tuyệt đối, rất tôn qúy. Tái Khắc La rất tự cao tự đại. Giờ đây trong cái bụng của vợ mình lại là giọt máu của kẻ khác thì lẽ nào Tái Khắc La lại không điên tiết lên được.
Sắc mặt Tái Khắc La điên lên trở thành màu mận quân.
"Nói đi!" Chân Tái Khắc La đạp vào người Tái Hi Lợi. Tái Hi Lợi bị đá té sang bên hòn núi giả trong phòng. "Nếu không, mày với cả chi tộc nhà mày đều chết hết!" Tái Khắc La điên khùng lên tột độ.
"Thiếp nói, để thiếp nói!" Tái Hi Lợi vội vã cất tiếng. Nàng gần như điên lên rồi.
Thực tình thì nàng cũng không biết rõ, đứa con trong bụng là con người nào. Bởi thời gian trước đó, nàng cùng lúc ăn nằm với hai người. Một là Tái Khắc La và một là Hi Tắc. Nàng cùng lên giuờng với hai người, nàng nào biết được cái thai là của ai? đứa con của người nào?
Vốn, Tái Hi Lợi nghĩ rằng, ngay mình mà không biết được thì đương nhiên là của Tái Khắc La chứ còn là con ai nữa. Trừ khi có cách nào giải thích được cụ thể.
Thực đáng tiếc, nàng không thể hiểu, cái gia tộc Ba Cách Tiêu này là một gia tộc Huyết Văn Thái Thản!
"Thiếp nào có biết được! Con là của ai". Tái Hi Lợi giận dữ phân bua: "Nhưng thiếp khẳng định, không phải con của chàng. Là giọt máu của Hi Tắc., không phải là con chàng. Là Hi Tắc" ...
"Hi Tắc?"
Tái Hi Lợi sững người lên, ngửa mặt nhìn lên cười chua chát: "Hà ha ha" ... Tiếng cười nghe sao mà điên dại. Trên mình Tái Khắc La đỏ dậy lên. Hắn ta, Tái Khắc La, con cưng của Trời, chưa từng chịu bất kể nỗi nhục nào thế này.
Có vợ mình, mang thai kẻ khác thực là mất mặt.
"Hi Tắc. Tao sẽ giết chết mày" ... Tái Khắc La điện tiết cực độ, mắt đục ngầu, dường như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Tại phòng ở của Tháp La Sa, mấy ngày này, Lâm Lôi nghỉ ngơi rất thoải mái, mỗi ngày đều đi xem chừng mười cuộc giao đấu của Lạc Mậu, hoặc là cùng bạn bè cũ tán gẫu chuyện trò. Với Ngải Kỳ, Bối Thứ và nhiều người káhc thì đều đã rời đảo Miạch La rồi.
"Cái tay Lạc Mậu này quả mạnh mẽ". đẩy cửa vườn ra, bọn Lâm Lôi mấy người vừa đi vừa trò chuyện bàn tán: "Chưởng đao đó, quả khó lòng né tránh, rất dễ chém làm đôi đối phương thành hai mảnh".
Bọn Lâm Lôi tái nhợt mặt mày.
Tái Khắc La không đếm xỉa gì tới những ai khác, gầm lên: "Hôm nay, ta gia tộc Ba Cách Tiêu, cần xử tử ngươi, Hi Tắc. Mọi người khác tránh ra đi. Nếu không tránh ra thì là kẻ thù của gia tộc Ba Cách Tiêu ta".
Áo Bố Lai Ân, Lâm Lôi và mọi người hốt hoảng.
Hi Tắc mặt vẫn bình thản, ngoái nhìn Lâm Lôi, Tháp La Sa và mọi người, lắc đầu: "Các người cứ mặc ta. Thực tình thí quãng thời gian gần đây, ta sống trong ngắc ngoải, Các người đừng mắc tội với hắn ta".
"Như thế sao được?" Áo Bố Lai Ân bước mạnh lên một bước, nhìn Hi Tắc: "Hi Tắc à! Chẳng phải chúng ta cùng đi đến đây từ đế quốc Ngọc Lan ư! Bao nhiêu năm qua, cùng sống chết có nhau. Có chết thì cùng chết, sợ quách gì?"
"Áo Bố Lai Ân, mù quáng không xong đâu. Chớ có liều". Tháp La Sa nhỏ nhẹ dặn dò, nhìn sang bên cạnh: "Chuyện này, ta mặc không quan tâm".
Lâm Lôi kinh hoàng.
"Áo Bố Lai Ân, ngươi chớ có can thiệp. Can thiệp là chết đấy, không ý nghĩa gì cả". Đế Lâm lắc đầu, rồi đi đến bên cạnh hai đứa con hai đầu sáu mắt của mình, lộ rõ sự hãi hùng.
"Cha à". Kim Nghê hai đầu sáu mắt nhìn Đế Lâm.
"Lại đây". Đế Lâm quát to.
Hai anh em Kim Nghê đưa mắt nhìn nhau, đi theo cha mình sang một bên.
"Các người ... các người" ... Áo Bố Lai Ân không tin vào mắt mình. Khi đến địa ngục này, cả bọn sao mà hồ hởi, sống chết có nhau, mọi người tin tưởng nhau, không ai vứt bỏ ai, vậy mà sao hôm nay lại ...
"Rất tốt". Tái Khắc La lạnh lùng nói, đưa mắt lướt đến phía Lâm Lôi: "Vị tiên sinh này, còn ngươi?"
"Ta?" Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đưa mắt nhìn nhau.
Trong tiếng cười mỗi người một cách nghĩ.
Lâm Lôi cười, bước vài bước đến bên Hi Tắc, Áo Bố Lai Ân, nói: "Ta cũng đến từ đế quốc Ngọc Lan mà. Không ai bỏ rơi ai cả!"
"Ta cũng đến từ đế quốc Ngọc Lan". Địch Lỵ Á, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á cùng tiến lên, coi Lâm Lôi là kẻ đứng đầu.
Nét mặt Lâm Lôi nghiêm túc lại, mắt lướt nhìn đám chiến sĩ bảo vệ đảo.
Lâm Lôi hiểu ... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
"Lần này, thực sự là liều mạng rồi, không thể mềm yếu con tim". Lòng Lâm Lôi bùng lên sát khí. Giây phút quan trọng, bằng mọi giá làm nên trận long trời lở đất.