Bàn Long
Chương 550 : Nơi bí mật dưới lòng đất
Ngày đăng: 20:22 20/04/20
"Rời khỏi đảo Mịch La rồi?" Lâm Lôi dù nghe thế nhưng vẫn hỏi lại.
Cuộc giao đấu mới có mấy ngày, Tái Hi Lợi và Tái Khắc La cũng mới cưới chưa lâu, làm sao lại bất ngờ đi khỏi đảo? Thực sự có đi khỏi thì cũng sẽ có người nhìn thấy chứ? Mà mấy ngày nay, Lâm Lôi cũng đã hỏi nhiều người rồi.
Không ai biết tin tức gì về Tái Hi Lợi, chẳng ai nhìn thấy nàng?
"Hắn đang nói dối!" Lâm Lôi đoán thầm.
Vì sao Tái Khắc La lại phải nói dối? Trong khoảnh khắc, Lâm Lôi cũng không thể đoán được vấn đề.
"Mọi người theo sau tôi. Xuất phát". Tái Khắc La lúc này nét mặt thâm trầm, dứt lời, một mình mình đi lên trước hướng về đỉnh Trác Dương. Lâm Lôi lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng đi theo lên.
Khu đỉnh núi đường rừng, Lâm Lôi đợi cho mọi người lên trước.
Lúc này, bọn Lâm Lôi mới đi đến một hang động tối om. Trong động có một luồng sáng hắt ra. Tái Khắc La luồn vào động trước nhất, còn Lâm Lôi và tám người chần chừ, nhưng rồi cùng nhau chui vào.
"Thiếu gia Tái Khắc La". Một trưởng lão mở miệng: "Chốn bí mật của đao nói cho cùng là ở nơi đâu? Hang động này sâu e không thấy đáy?"
"Theo ta là được rồi!" Tái Khắc La lạnh lùng.
Lâm Lôi, Lạc Mậu và mọi người cẩn thận dò bước. Sợ cái gì, đã có Tái Khắc La đi trước rồi mà. Hai người họ rất dễ giết chết Tái Khắc La, làm gì có chuyện Tái Khắc La dám giở trò. Hơn nữa, Lâm Lôi cũng biết được từ Tháp La Sa, nơi bí mật cất giấu hình ảnh nổi.
"Lâm Lôi!" Một giọng nói vang lên bên tai Lâm Lôi.
Lâm Lôi ngoái nhìn sang Lạc Mậu. Thông tin Thần thức vừa rồi là của Lạc Mậu. Miệng Lạc Mậu cong hớn lên: "Nhìn thấy chiêu đánh của ngươi, ta mới khẳng định, Tứ chủng Thần thú các ngươi quả danh bất hư truyền. Không biết Tứ chủng giai tộc Thần thú với các chi nhánh thì thế nào?"
"Hỏi gì mà hỏi lắm thế!" Lâm Lôi truyền Thần thức.
Trên thực tế, Lâm Lôi hiểu cũng không nhiều được Tứ chủng gia tộc Thần thú.
"Phải rồi. Không cần thiết hỏi lắm. Giao đấu thực sự với nhau là đủ rồi. Đợi lần đi này về trước hết thử so tài xem xem. Còn sau đó thì ta lại đi U Lam phủ mất rồi". Vẻ mặt Lạc Mậu lạnh tanh, nhưng cặp mắt thì long lanh. Giao đấu với cao thủ, Lạc Mậu vô cùng khát khao.
Lâm Lôi bất chợt đau đầu.
Đi từ trong lòng đất đi ra, so tài với một kẻ điên ư? Không phải là không thích so tài, là Lâm Lôi hiểu rõ thực lực của mình. Nếu như gặp phải là người giỏi công kích vật chất thì chẳng sao, nhưng gặp phải người giỏi công kích linh hồn thì e là thảm lắm.
Lòng Lâm Lôi thầm chửi: "Thôi đành chịu, kẻ điên này so với Lý Nhĩ Mông Tư còn điên hơn, gặp cao thủ là cứ muốn so tài".
Lâm Lôi truyền Thần thức cho Lạc Mậu trong quãng thời gian đó, bọn Lâm Lôi đi được một quãng xa hàng chục dặm, kể cũng thực là lạ. Men theo đường hầm đi được hàng chục dặm, không phát hiện được đầu và cuối.
"Theo độ sâu này, có lẽ là lòng của Đảo Mịch La". Lâm Lôi nghĩ thầm.
Bỗng nhiên Lâm Lôi phát hiện, phía trước đường đi toàn là nước ngập.
Vị thượng vị thần áo bào mầu xanh lúc này mới rõ.
Lâm Lôi nghe đến câu đó thì sững sờ người lên: "Lẽ nào thủ lĩnh toà thành lại không quan tâm đến mạng sống con người? Dễ dàng hi sinh người của mình ư?"
"Người tiếp! Ngươi". Vưu Lại chỉ tay về vị trung vị thần.
"Khỏi phải lo phiền". Một tiếng lạnh lùng cất lên, Lạc Mậu đi thẳng lên trước, hừng hờ nhìn Vưu Lại: "Để ta trước! Ngươi chẳng nói là, một đòn đánh chết thì có thể đi vào mật thất thứ nhất. Đúng không nào?" Vưu Lại kinh ngạc nhìn Lạc Mậu, đoạn cười: "Ông là Lạc Mậu, đúng không?"
Lạc Mậu lạnh nhạt gật đầu.
"Ông không cần phải kiểm tra" Vưu Lại lắc đầu cười.
"Trong tám người các vị, ông và trưởng lão áo bào đỏ Lâm Lôi không cần phải kiểm tra đều có thể đủ tư cách đi tham quan mật thất thứ nhất".
Lâm Lôi bất chợt cười to lên.
"Có điều mở mật thất, là chuyện vô cùng trọng đại. Chúng tôi cần phải xin phép Bảo chủ sau đó thống nhất thời gian. Thôi các ông đi nghỉ đi. Chúng tôi nhanh chóng đi thông báo để họ biết". Nói rồi, Vưu Lại liền cử một người dẫn Lâm Lôi và Lạc Mậu đi ra khỏi hàng.
Đi theo chiến sĩ bảo vệ áo giáp đen đeo khiên màu đỏ, lòng lòng Lâm Lôi có vẻ ngạc nhiên.
"Không phải là thủ lĩnh toà thành không coi trọng mạng sống con người, mà là gặp phải cao thủ đích thực đều không muốn kiểm tra trình độ." Lâm Lôi cũng mong chuyện như thế để sớm được đi xem hình ảnh nổi ở trong mật thất.
Toà thành màu đen vô cùng to, tường thành vô cùng dầy, bên trong nhằng nhịt những đường đi lối lại vô cùng phức tạp.
"Đội trưởng Mạc Bố. Ta đợi ở đây những gần một tháng rồi. Vì sao đại nhân không chịu gặp ta?"
"Ngươi suốt ruột cái gì, đại nhân muốn gặp ngươi lúc nào chẳng được, cho dù ngươi có đợi cả đời".
Lâm Lôi nghe những tiếng phàn nàn chung quanh dội ra chợt nghĩ: "Tiếng này nghe sao mà quen quá?"
Phía trước là một ngã tư, có hai người ở chỗ rẽ đi đến, trong đấy có một người mặc áo bào dài màu xanh, trên mặt còn có đeo vẩy cá. Người này đi cùng với một chiến sĩ áo giáp màu đen khác, cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Hai người rất nhanh đi vào lối rẽ ngã tư.
"Cam Mông Diên?" Lâm Lôi không thể tin được tự hỏi: "Hắn sao lại ở đây?"
Con người này chính là Cam Mông Diên đã định giết bọn Lâm Lôi để đem Áo Bố Lai Ân dâng cho "Đại nhân thống lĩnh".