Bàn Long

Chương 567 : 'Long Ngâm' đích uy lực

Ngày đăng: 20:22 20/04/20


Tràng cảnh thành thần này, đám hắc bào nhân ở bên Hóa Long Trì đã quen xem, tự nhiên không thèm để ý. Hơn nữa bọn họ đến giờ phút này vẫn còn chấn hám vì thanh long huyễn ảnh khổng lồ sau lưng Lâm Lôi.

"Thanh long huyễn ảnh - trung vị thần đã có thể hiện ra Thanh long huyễn ảnh." Đám hắc bào nhân này đều sợ ngây người.

Giống như thần thú Phệ Thần Thử Nghê Toan, khi thần thú Thanh Long thi triển thiên phú thần thông, tự nhiên sau lưng hiện lên hư ảnh của bổn tôn. Nếu là chân chính thần thú, chỉ là hạ vị thần khi thi triển Thiên Phú Thần Thông, cũng đã có thể sinh ra huyễn ảnh bổn tôn sau lưng.

Nhưng mà Thanh Long nhất tộc không giống vậy.

Bởi vì cả Thanh Long nhất tộc, chỉ có lão tổ tông Thanh Long mới chính thức được tính là thần thú Thanh Long, còn các đời về sau, như đệ nhị đời, đệ tam đời ... cho đến Lâm Lôi, chỉ là ẩn chứa Thanh Long huyết mạch, chứ không phải chính thức là thần thú Thanh Long.

Bọn họ thi triển thiên phú thần thông, uy lực còn xa mới bằng lão tổ tông.

Mặc dù không bằng lão tổ tông, nhưng mà trong đám Thanh Long nhất tộc đệ tử, thiên phú thần thông vẫn có phân chia cường nhược.

Bởi vì thiên phú thần thông và linh hồn chi lực có quan hệ. Vì vậy kẻ có thiên phú thần thông lợi hại, đạt tới thượng vị thần, khi linh hồn chi lực tối cường, mới có thể miễn cưỡng hình thành Thanh long huyễn ảnh.

Với những kẻ thiên phú thần thông kém, dù là trở thành thượng vị thần cũng vô pháp hình thành Thanh long huyễn ảnh.

Chỉ có trung vị thần với thiên phú thần thông cực kỳ lợi hại mới có thể hình thành Thanh long huyễn ảnh.

Mà hạ vị thần lại có thể hình thành thực làm bọn họ kinh ngạc không thôi. "Không phải dựa vào thần lực thuần túy, không phải dựa vào linh hồn thuần túy. Mà linh hồn lực phải dung hợp với đám thanh sắc quang vựng, mới có thể thi triển được Thiên Phú Thần Thông."

Lâm Lôi giờ mới hiểu vì sao thiên phú thần thông chỉ có thần thú mới có thể thi triển, người khác ko cách nào học tập.

Như Phệ Thần của Bối Bối.

Như Thôn Thiên của Đế Lâm.

Đều là vì huyết mạch thần thú và linh hồn ẩn chứa tính đặc thù - Tính đặc thù của Thanh Long nhất tộc chính là đám Thanh sắc quang vựng này. Lâm Lôi cũng không cách giải thích đám thanh sắc quang vựng đó tới cùng là loại năng lượng gì.

Không phải thần lực, cũng không phải linh hồn lực.

Trải qua tông từ tẩy lễ, Lâm Lôi tự nhiên lĩnh ngộ thiên phú thần thông, cũng tự nhiên lĩnh ngộ một loại huyền ảo của thủy hệ pháp tắc.

"Thiên phú thần thông Long Ngâm này có điểm giống với Hắc Thạch Lao Ngục của ta, đều là ảnh hưởng đến linh hồn, chứ không phải vật chất." Lâm Lôi ngày đó tại tử tinh sơn mạch thu được một viên Hắc Thạch, thông qua viên hắc thạch đó, Lâm Lôi mới có thể thi triển lực làm ảnh hưởng đến linh hồn, làm cho đối phương lâm vào trạng thái ngây ngây ngốc ngốc.

Long Ngâm này cũng là ảnh hưởng đến linh hồn.

"Thiên phú thần thông Long Ngâm này của ta, về phương diện tác động tới địch nhân, không so được với Hắc Thạch." Lâm Lôi còn phát hiện được điều khác biệt thứ hai. Thiên phú thần thông Long Ngâm của mình ngoại trừ có ảnh hưởng đến linh hồn, còn có một loại ảnh hưởng đặc thù nữa.
Lâm Lôi thầm thở ra, nguyên lai là đưa sách cho đọc, còn đang sợ phải nghe lại một lần nữa.

"Cũng phải ..." Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ. "Nếu mỗi lần xuất hiện một người có tiềm lực cao, hoặc là đạt tới thượng vị thần lại phải nói một lần, trưởng lão không chán chắc?" Lâm Lôi đón lấy quyển sách, giả bộ làm vẻ sắp đọc.

"Ngươi trở về rồi đọc cũng không muộn." Tuấn mỹ thanh niên cười. "Nhớ kỹ, đọc xong thì tiêu hủy đi, đừng cho đám hạ vị thần, trung vị thần phổ thông biết. Hiện tại cứ để bọn chúng bớt phải lo lắng một chút đi."

"Dạ, trưởng lão." Lâm Lôi lập tức đóng sách lại.

"Lâm Lôi." nam tử đầu hói Y Mạn Nữu Nhĩ cũng cười nói, "Thiên phú tốt chỉ là một mặt, quan trọng là chính mình cũng phải thực chăm chú tu luyện. Tốt lắm, ngươi về trước đi tu luyện đi. Nhớ kỹ ... không được luyện hóa thần cách, phải chính mình dựa vào tu luyện đạt tới thượng vị thần."

Một thiên tài nếu luyện hóa thần cách, quả thực lãng phí.

"Dạ." Lâm Lôi lúc này khom người, quay đầu hướng bên ngoài đi ra.

"Y Mạn Nữu Nhĩ, chúng ta lần này có thể gặp được một thiên tài. Khó thấy a." Tuấn mỹ nam tử Gia Duy tấm tắc than thở.

"Đúng là khó thấy. Chúng ta cũng đi thôi." Nam tử đầu hói Y Mạn Nữu Nhĩ cũng cười định đứng lên, nhưng khi ánh mắt hắn ánh vô tình lướt qua Lâm Lôi lúc này đã tới trước cửa, mục quang của Y Mạn Nữu Nhĩ thuấn gian biến thành sắc lạnh!

Trên mặt hắn cũng xuất hiện vẻ kinh hãi!

Hắn nhìn chằm chằm vào tay phải Lâm Lôi. Lúc Lâm Lôi đi ra, tay phải thi thoảng ngẫu nhiên lộ ra một giới chỉ mầu đen - bàn long giới chỉ.

"Là ... giới chỉ của lão tổ tông - Linh hồn phòng ngự chủ thần khí!"

Sắc mặt nam tử đầu hói trong nháy mắt hồng rực, toàn thân run lên nhè nhẹ, đầu óc hoàn toàn mê muội, "Linh hồn phòng ngự chủ thần khí, linh hồn phòng ngự chủ thần khí a!"

"Y Mạn Nữu Nhĩ, ngươi làm sao vậy?" Gia Duy có chút nghi hoặc hỏi.

Lúc này Lâm Lôi đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Nam tử đầu hói bây giờ mới giựt mình tỉnh lại, vội quát lớn: "Lâm Lôi, đứng lại!"