Bàn Long
Chương 693 : Ác mộng phủ xuống
Ngày đăng: 20:24 20/04/20
"Hiện tại điều quan trọng nhất là chiến đấu ở chỗ nào để hấp dẫn bọn chúng tới". Bối Bối nhíu mày nói, "Dù sao chiến trường vị diện quả thực rất lớn, chỉ tính bên này Tinh Hà chu vi đã tới trăm ngàn dặm. Nếu chọn địa điểm không tốt, cách quá xa bọn Mông Đặc La thì bọn chúng sẽ khó phát hiện ra".
Lôi Tư Tinh gật nhẹ đầu: "Rốt cuộc bọn Mông Đặc La ở đâu đây?"
Nếu biết ở đâu, đã không cần phức tạp như vậy!
Lâm Lôi trầm ngâm nói: "Ta nghĩ năm đó sau khi bọn Mông Đặc La truy giết chúng ta thất bại có lẽ cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi, mà địa điểm nghỉ ngơi sẽ cách địa điểm đại chiến không quá xa".
"Vùng chu vi ngàn dặm quanh đó ta đã tra xét qua". Lôi Tư Tinh lắc đầu nói. Lúc trước bọn họ đã hao phí ba ngày, dùng chủ thần lực tìm tòi kĩ lưỡng phạm vi ngàn dặm quanh nơi trước đây đã xảy ra chiến đấu.
"Ta đoán nơi bọn họ nghỉ ngơi ở trong phạm vi mười ngàn dặm quanh địa điểm chiến đấu lúc trước". Lâm Lôi dự đoán, "Vậy hãy chiến đấu luôn ở chỗ này đi, khoảng cách tới chiến trường lúc trước chỉ ngàn dặm. Chúng ta sử dụng chủ thần lực gây ra động tĩnh lớn một chút, không chừng bọn họ có thể phát hiện ra".
Lôi Tư Tinh hơi chần chừ rồi gật đầu: "Ừ, tiện thể làm luôn ở đây đi, nếu không thành công hãy đến hai ba nơi khác cách nhau chừng ngàn dặm để tiếp tục".
"Với tính cách của Mông Đặc La, nếu phát hiện ra khẳng định sẽ đến". Lôi Tư Tinh cười nhìn về phía Lôi Hồng, "Lôi Hồng, đến đây cùng ta diễn kịch nào".
Cách nơi Lôi Tư Tinh đang chiến đấu chừng trên dưới hai ngàn thước có một ngọn núi thấp, dưới chân núi có một huyệt động mới được kiến tạo, năm người bọn Mông Đặc La đang ở trong đó.
Bên trong động.
Ô Mạn đang nhắm mắt ngồi tu luyện mà bên cạnh tên trung niên nhân vẻ mặt cao ngạo cũng đang tĩnh toạ. Còn Mông Đặc La đang ngồi đối diện nói chuyện với cô gái tóc xanh.
"Thiếu gia, tính ra lần này chúng ta thu hoạch không nhỏ đâu, nếu vận khí tốt không chừng sau đại quyết chiến người sẽ có đủ quân công đấy".
Mông Đặc La cười nhẹ: "Nếu không đủ thì Lục Y ngươi đem quân công của ngươi cho ta nhé".
"Sao làm thế được". Cô gái bật ra tiếng cười như chuông ngân, "Quân công của thiếu gia ngươi nhiều như vậy nếu cấp cho ta, có lẽ ta cũng đủ đấy".
"Ngươi thực là ..." Mông Đặc La cười lắc đầu.
Hắn rất rõ ràng, mặc dù mọi người đều gọi hắn là thiếu gia nhưng trên thực tế chỉ có vị lão giả tóc bạc là người hầu của hắn, cũng là người thực lực yếu nhất, không có chủ thần khí, hắn đi theo chỉ để hầu hạ năm người Mông Đặc La. Ba người còn lại, bất kể là Ô Mạn, Hạ Tư Uy hay cô gái Lục Y này gọi hắn là thiếu gia chỉ vì nể mặt, còn quân công vẫn phải phân phối theo quy củ.
"Vù!" Một đạo năng lượng ba động rất mỏng manh truyền đến.
Mông Đặc La, Lục Y, lão già tóc bạc đồng thời quay đầu nhìn về phía động khẩu, ngay cả hai người Ô Mạn, Hạ Tư Uy đang ngồi tu luyện cũng mở mắt nhìn ra.
"Chạy! Chạy mau!" Mông Đặc La đã sợ đến thất hồn lạc phách, trong đầu hắn chỉ còn một ý nghĩ: chạy càng nhanh càng tốt! Hắn rất rõ ràng, hôm nay nếu chậm một chút sẽ xong đời, dù vốn rất tự tin vào linh hồn của mình nhưng đứng trước Phệ Thần thử hắn căn bản không dám có ý nghĩ liều mạng.
"Gã thiếu niên kia tại sao lại là Phệ Thần thử? Sao lại có thể?" Mông Đặc La không dám tin vào sự thực trước mặt.
"Sao lại như vậy?" Trong lòng Ô Mạn cũng tràn ngập khó hiểu, hắn dì không sợ một chiêu này nhưng rất rõ tác dụng của nó, "Ba người trong chúng ta đối mặt với Phệ Thần thử sẽ phải chết không nghi ngờ, còn lại ta và Hạ Tư Uy đấu với bốn người bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng giữ được tính mạng".
Hắn biết, chỉ cần Lôi Tư Tinh đã đủ kiềm chế hắn, mà ba người Lôi Hồng, Lâm Lôi, Bối Bối liên thủ cũng dễ dàng giết được Hạ Tư Uy, sau đó quay lại liên thủ với Lôi Tư Tinh giết hắn.
Đồng thời khi bốn người Mông Đặc La vừa chạy trốn –
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!"
Bên ngoài thân thể bốn người Lâm Lôi lập tức hiện lên Huỷ diệt chủ thần lực, đồng thời quang mang màu đen mênh mông trong nháy mắt đã lan tràn, bao vây bốn người đang chạy trốn bên trong. Tốc độ bọn Mông Đặc La tức thời đại giảm, bản thân hắn sắc mặt càng sợ hãi: "Tử tinh không gian!"
Bốn người Lâm Lôi trong quang mang màu đen đuổi giết bốn người Mông Đặc La đang được bao phủ trong quang mang màu trắng!
"Phân ra mà chạy!" Mông Đặc La truyền âm quát.
"Ha ha ... "Tiếng cười đắc ý của Lôi Tư Tinh vang lên, phía sau thân thể hắn liền xuất hiện 108 huyễn ảnh Tử tinh thần thú đồng thời 108 đạo quang mang màu tím được vây trong quang mang màu đen của Huỷ diệt chủ thần lực bắn nhanh về trước, trong nháy mắt đã bao quanh bốn người đang chạy trốn phía xa.
Thiên phú thần thông - Tử tinh bích chướng!
Tử tinh bích chướng từ trên trời giáng xuống lập tức chặn mọi đường trốn của bọn Mông Đặc La.
"Bối Bối!" Lôi Tư Tinh đắc ý truyền âm.
"Biết rồi, nhìn ta đây!" Bối Bối nhắm đúng thời cơ, một lần nữa thi triển thiên phú thần thông!