Bàn Long

Chương 727 : Bất tử?

Ngày đăng: 20:24 20/04/20


"Ha ha, lão gìa này, kiêu ngạo cái rắm a." Bối Bối ôm bụng cười cười lớn.

Mà ba kẻ dưới trướng thiên sơn phủ chủ Mạc Nhĩ Đức, cũng quay đầu lẳng lặng nhìn về phía xa xa lỗ thủng hình người trên vách núi đá. Phủ chủ đại nhân của bọn họ trong nháy mắt đã bị đánh bay?

"Oanh, vách núi chấn động, đá đổ rào rào, một bóng người từ trong lỗ thủng hình người thoát ra, đáp xuống mặt đất.

Mạc Nhĩ Đức trên người không bị thương tổn, ánh mắt hắn ngưng trọng nhìn Lâm Lôi, trầm giọng nói: "Ta chưa kịp đối phó với ngươi, ngươi lại đánh lén ta? Hừ ... Tốc độ rất nhanh. Nhưng lực đạo thì hơi yếu."

Lực đạo yếu?

Lâm Lôi biết Mạc Nhĩ Đức mạnh miệng cũng bởi vì Mạc Nhĩ Đức có chủ thần khí, chính là một kiện vật chất phòng ngự chủ thần khí, một cước của mình đương nhiên hắn không việc gì.

Mà Mạc Nhĩ Đức cũng biết một cước của Lâm Lôi rất mạnh, nhưng hắn lại cho rằng đó là do Lâm Lôi đánh lén, hắn không công nhận Lâm Lôi mạnh hơn so với hắn. Cho dù mạnh hơn chút ít cũng không có việc gì, bởi vì hắn còn có chiếc vòng tay thần kỳ, chiếc vòng ngọc làm cho hắn vô cùng tin tưởng.

"Đừng lãng phí thời gian nữa, động thủ đi." Lâm Lôi vẫn là điềm đạm cười, không một điểm khẩn trương.

Mạc Nhĩ Đức nhướng mày, lông mi dựng đứng, cười lạnh nói: "Ngươi đã muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

"Oanh!" Một cỗ hắc sắc quang mang từ bên ngoài thân Mạc Nhĩ Đức bộc phát ra, đúng là hủy diệt chủ thần lực! Sử dụng chủ thần lực, Mạc Nhĩ Đức cũng cảm thấy trong cơ thể vận chuyển một lực lượng cường đại, niềm tin càng tăng. Mạc Nhĩ Đức cười lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên di động.

Giống như một tia chớp đen

"Uống!" Đùi phải của Mạc Nhĩ Đức giống búa bổ, hướng Lâm Lôi đánh tới.

"Một cước bổ tới làm không gian vặn vẹo, xé rách. Chân Mạc Nhĩ Đức lướt qua, không gian hiện ra một cái khe đáng sợ. Có được vật chất phòng ngự chủ thần khí, toàn thân Mạc Nhĩ Đức bao gồm các bộ vị, tất cả đều có thể là vũ khí.

Lâm Lôi mỉm cười, thân hình hư áo lao tới phía trước.

"Chết!" Mạc Nhĩ Đức cước ảnh hung hăng xuyên qua thân thể Lâm Lôi. Ngay khi xuyên qua thân thể Lâm Lôi, trong nháy mắt sắc mặt Mạc Nhĩ Đức đại biến:

"Không đúng. Không phải là thân thể của hắn!" Mạc Nhĩ Đức đoán không sai, dưới tình huống cực nhanh, không gian đã lưu lại một đạo tàn ảnh của Lâm Lôi.

Thân thể Lâm Lôi xuất hiện phía sau Mạc Nhĩ Đức.

Lâm Lôi đưa tay ra, trực tiếp tóm lấy chân trái của Mạc Nhĩ Đức.

"Không!" Mạc Nhĩ Đức cảm nhận được một lực lượng trói buộc đáng sợ quanh cổ chân trái của mình, sắc mặt đại biến.

"Tốc độ quá chậm!"thanh âm Lâm Lôi trong sơn cốc vang lên, đồng thời lúc thanh âm vang lên, Lâm Lôi cầm lấy chân trái Mạc Nhĩ Đức, giống như vung roi, hung hăng đem Mạc Nhĩ Đức hết bên này đến bên kia quật xuống đất!
"Việc lạ, việc lạ." Lâm Lôi nở nụ cười, "Nếu như ngươi có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, với linh hồn công kích của ta, ngươi hẳn là không có cảm giác gì mới đúng. Nhưng ngươi rõ ràng, không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí. Nhưng nếu không có linh hồn phòng ngự chủ thần khí, như thế nào ngươi có thể liên tục tiếp linh hồn công kích của ta mà không chết?"

Lâm Lôi khó hiểu.

"Lâm Lôi tiên sinh, không, Lâm Lôi đại nhân!" Mạc Nhĩ Đức sắc mặt đại biến. Nếu không phải là đại viên mãn cường giả, hắn đều có tin tưởng chạy thoát. Nhưng là đại viên mãn ... Các phương diện đều mạnh, thực sự là không có nhược điểm.

"Thực là kì quái." Lâm Lôi nghi hoặc cau mày.

"Hưu! Hưu!"

Vừa lại là hai đạo hư vô kiếm ba bắn ra, lại một lần nữa vô thanh vô tức đi vào trong cơ thể Mạc Nhĩ Đức, Mạc Nhĩ Đức cả người hai tròng mắt trở nên vô thần, lại một lần nữa vô lực ngã xuống đất. Lúc này thần thức của Lâm Lôi bao trùm quanh Mạc Nhĩ Đức, cẩn thận quan sát có cái gì biến hóa. Thần thức thẩm thấu toàn thân Mạc Nhĩ Đức, vô cùng bá đạo.

Mạc Nhĩ Đức ánh mắt chớp lên, lại khôi phục.

"Thì ra là thế." Lâm Lôi rốt cuộc đã phát hiện ra chỗ huyền bí.

"Phủ chủ ..." Ba người đám bạch mi nam tử thấy thế biết không ổn, liền phi thân chạy thoát. Chỉ để lại một người Mạc Nhĩ Đức.

Mạc Nhĩ Đức sau khi khôi phục thanh tỉnh, vừa nhìn thấy Lâm Lôi hướng chỗ hắn đi tới, sắc mặt đại biến, liền lao mạnh xuống dưới nền đất chạy trốn.

"Ha ha, ngươi trốn không thoát đâu."

Lâm Lôi tiếng cười to vang lên, thân hình đã đến bên cạnh thân thể Mạc Nhĩ Đức, một tay túm lấy bả vai Mạc Nhĩ Đức.

Tay còn lại của Lâm Lôi thừa thế tóm chặt chiếc vòng ngọc.

"Không!"

Cảm nhận được Lâm Lôi nắm chặt chiếc vòng trên cánh tay mình, Thiên sơn phủ chủ nhất thời phát hoảng, nhưng Lâm Lôi tay trái mạnh mẽ dụng lực "răng rắc" Chiếc vòng trực tiếp văng ra, chín viên ngọc màu xanh biếc còn lại nằm trong bàn tay Lâm Lôi.

"Ngươi liên tục lọt nhận đòn công kích của ta, cũng không chết, là bởi vì chín khối linh châu này sao?" Lâm Lôi liếc mắt nhìn hắn.

Thiên sơn phủ chủ thấy linh châu nằm trong tay Lâm Lôi, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.