Ban Mã Tuyến

Chương 9 : Ở chung

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Ở Chung



Nhưng khi Kiều Hiểu Kiều đặt mông ngồi cạnh Cận Ngữ Ca trong xe, cô mới nhận ra người này dính chặt 1 tấc không rời. 



"Kiều cảnh quan, nơi tôi ở trị an rất tốt, có tuần tra, thiết bị bảo vệ cũng hiện đại, buổi tối cô không cần đi theo tôi." 



Cận Ngữ Ca không còn quá bất mãn nữa, xoay người đối diện Kiều Hiểu Kiều, giọng nói mệt mỏi, thái độ cũng mềm hơn rất nhiều. 



Kiều Hiểu Kiều không trả lời, chỉ nhìn vào mắt Ngữ Ca, lắc đầu không cho thương lượng. Cận Ngữ Ca bất đắc dĩ quay lại, vịn tay lái, ngẫm nghĩ, vô kế khả thi. Đành phải vặn chìa khóa khởi động xe. 



Xe chạy rất thuận lợi, Kiều Hiểu Kiều qua kính xe nhìn ra phía sau: 



"Có chiếc xe đi theo chúng ta." 



Cận Ngữ Ca không quay đầu: "Vệ sĩ của tôi." 



"Bọn họ cũng về nhà với cô sao?" 



"Đến trước nhà của tôi." 



"Phượng hoàng sơn trang? 



"Không, cuối tuần mới về đó, bình thường ở nhà của mình." 



"Ở nơi nào?" 



"Cảnh Duyệt Vinh viên."



"Buổi tối, vệ sĩ của cô cũng không ở bên cạnh, còn không muốn tôi bảo vệ?" 



Cận Ngữ Ca liếc cô, không nói gì. 



Đèn sáng lên rực rỡ, thành phố tràn ngập hơi thở cuộc sống. Đường xá rất nhiều xe, người đi đường vội vàng nện bước, bận rộn 1 ngày rồi vội vã trở về nhà. Trước kia Cận Ngữ Ca không về nhà khoảng thời gian này, ngã tư rất thong thả, cô cảm thấy thời gian trôi qua lãng phí. Hơn nữa thành phố hiện ra rất bình yên sẽ làm người có gia đình cảm thấy ấm áp, không gia đình cảm thấy thê lương. 



Cận Ngữ Ca cũng có gia đình như bao người nhưng cuộc sống của cô đơn điệu mà tịch mịch. 



Vào tòa nhà, bảo vệ ân cần tiếp đón, còn nhân tiện chào hỏi Kiều Hiểu Kiều. Ngữ Ca nghiêng đầu muốn nói lại thôi. 



Hai người im lặng đứng trong thang máy, Cận Ngữ Ca nhìn chằm chằm con số đang biến hóa mà Kiều Hiểu Kiều ngay từ lúc vào cổng đã quan sát hoàn cảnh xung quanh. 



"Đinh!" 



Tới rồi, cửa thang máy chậm rãi mở ra. Cận Ngữ Ca thở dài, bước ra ngoài đi tới trước nhà, đột nhiên xoay người lại quay lưng về phía cửa nhìn Kiều Hiểu Kiều: 



"Thật sự cô không cần bảo vệ tôi." 



Kiều Hiểu Kiều nhướng mày, lại bất ngờ hỏi một câu: 



"Bạn trai cô ở trong đó hả?" 




"à, đúng rồi, ngày mai tôi sẽ dặn bọn họ mang nhiều hơn 1 phần bữa, hôm nay, cô chịu khó ăn mì ăn liền, cô đã ở lại không thể không để ý." 



Nghe vậy Kiều Hiểu Kiều giương lông mi lên: 



"Ngày mai? Xem ra cô tính toán có sự bảo vệ trường kỳ của tôi a?" 



Cận Ngữ Ca liếc nhìn xem thường, không thèm nhắc lại, lấy bữa tối của chính mình đến chỗ bàn ăn. 



Nhưng điều làm cho Cận Ngữ Ca trợn mắt há mồm chính là mấy ly mì của Kiều Hiểu Kiều. Cô thản nhiên đổ nước sôi vào cả 3 ly mì. Sau đó từng bước bắt đầu ăn. 



Cận Ngữ Ca thấy cô như vậy, giật mình nhưng cũng không nói ra, dù sao cũng cảm thấy hơi vô duyên. Nhưng khi ly mì thứ hai trống rỗng, Kiều Hiểu Kiều mặt không đổi sắc đem ly mì thứ ba kéo tới trước mặt, Cận Ngữ Ca không thể... che dấu vẻ giật mình của mình, trừng to mắt nhìn cô. 



"Làm sao vậy?" Kiều Hiểu Kiều động tác thành thạo thổi khí: "Cô cũng muốn ăn? Lại đây đi?" 



Ngữ Ca lắc đầu: "Cô...... Cô không no sao?" 



"À không, tôi vẫn chưa no đâu." 



"Này...... Nhiều như vậy?" 



"Lúc có cơm phải ăn nhiều, ai biết tiếp theo khi nào không có cơm a? Có đôi khi bận rộn ba ngày đói meo cũng phải chịu đựng." 



"Vậy cũng không thể ăn một lần nhiều như vậy a, dạ dày của cô chịu được sao?" 



"Tôi chỉ ăn cái, lại không ăn nước, thật ra cũng không nhiều. Hơn nữa cũng luyện thành dạ dày sắt thép rồi." 



Kiều Hiểu Kiều dùng nĩa đưa mì lên miệng, thuận tiện hút một hơi, trả lời mơ hồ không rõ. 



Cận Ngữ Ca nhìn lại chén của mình, đường kính chưa tới 10cm, số hạt gạo trong chén có thể đếm trên đầu ngón tay, bất khả tư nghị lắc lắc đầu. 



Sau khi ăn xong, Ngữ Ca pha cho mình một ly trà, mở vali lấy tất cả tài liệu ra đặt trên bàn làm việc, chuẩn bị bắt đầu hoàn thành những việc chưa xong vào ban ngày. 



"Tôi có thể xem TV không?" Hiểu Kiều đứng ở giữa phòng khách hỏi Ngữ Ca. 



TV trong nhà cũng chẳng khác gì tranh treo tường, cơ bản chỉ có tác dụng trang trí, từ lúc mua về cũng chưa hề dùng qua. Cận Ngữ Ca nghe hỏi, có điểm mù mịt gật gật đầu: 



"Có thể a, xem đi." 



“Điều khiển từ xa đâu?" 



"à --", Ngữ Ca nháy mắt, có điểm lúng túng tự hỏi. 



Không đợi cô nhớ ra, Hiểu Kiều tự tìm thấy ở trong mấy cái hộp dưới bàn. Ngữ Ca thở dài nhẹ nhõm, ngồi xuống mở máy tính, bắt đầu làm việc. 



Kiều Hiểu Kiều không có ý kiến gì với cuộc sống riêng của vị tổng giám đốc này, mở TV, vặn nhỏ âm lượng, ngồi xếp bằng trên sofa. Chỉ chốc lát liền ha hả ha ha cười đến ngửa tới ngửa lui. 



Ngữ Ca từ màn hình vi tính nghiêng đầu nhìn cô ấy sao cười sảng khoái đến như vậy? Miệng mở rộng đến mang tai, ngay cả lợi cũng thấy được. Nhưng xem ra cười thật sảng khoái, hơn nữa rất có sức cuốn hút, cô ấy cười, người khác không nhịn nổi cũng muốn cười rộ theo. Nhưng mà chưa kịp cười nổi thì đã cảm thấy tức giận.