Ban Mã Tuyến

Chương 22 : Thú vui trên đời

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Sinh nhật Cận lão sắp đến, cho nên Cận Hoan Nhan ở nhà buồn chán nhưng vẫn không biết làm sao. Bản thân đi làm cũng không hiểu chuyện gì và cũng chẳng làm gì, cho nên cô cũng chẳng có hứng thú. Tưởng sẽ cùng chị mình hàn huyên tâm sự, chỉ có thể vài lần dây dưa trong phòng tổng giám đốc, thời gian Cận Ngữ Ca dành cho cô ở con số vô cùng đáng thương, giấc mơ 2 chị em nắm tay nhau dạo phố, uống café, gì gì đó, xem như là chuyện không tưởng. 



Cũng may Cận Hoan Nha tính tình cởi mở. Chị hai không có thời gian chơi với cô, cô có thể tự tìm người chơi với mình. Công việc bất hạnh quang vinh này được đặt hết lên mấy vệ sĩ bên cạnh cô. 



Cận Hoan Nhan đi vào các cửa hàng trưng bày đủ loại mặt hàng vô cùng phong phú, đa dạng, toàn bộ là mặt hàng dành cho phụ nữ, những vệ sĩ không thể nào quen thuộc, nhìn chỗ nào cũng giống chỗ náy, còn các mặt hàng trưng bày ở mặt tiền cửa hàng thì nhìn thấy hoảng hồn khiếp vía. Rõ ràng thấy cô ba vào cánh cửa này, 1 lúc sau, đã từ cánh cửa khác cách đó vài mét đi ra, liền vội vã chạy đuổi theo. 



Cận Hoan Nhan vừa trêu chọc mấy vệ sĩ đáng yêu, vừa tranh thủ dạo phố, chân chính thể nghiệm sự tinh túy của câu nói "Cùng người ‘ đùa bỡn’ vui vẻ vô cùng". 



Ở một cửa hàng quần áo, Cận Hoan Nhan đi đến phòng thử quần áo để thử 1 chiếc váy dạ hội, lúc đi ra nhìn vào gương thấy thật đẹp. Cúi đầu xem mức độ tinh tế của nếp váy, vừa ngẩng đầu, trong gương liền có thêm một đôi mắt trong suốt như đang cười. 



Cận Hoan Nhan động tác từ từ, lập tức khôi phục vẻ tự nhiên. Đối diện với người trong gương, thản nhiên cùng các nhân viên cửa hàng thảo luận mấy vấn đề về chiếc váy. 



Chủ nhân của ánh mắt một chút cũng không nóng nảy, dù sao cũng bị Điêu Khắc Thương giáng chức, đi làm tên côn đồ vào nhà cướp của, hiển nhiên không thích hợp với loại thành viên xã hội đen như cô. Dù sao những việc đó cũng không có nhiều thú vị như cô gái ở trước mắt. Cô thả người ngồi xuống chiếc ghế sofa mềm mại, 1 tay chống trên tay vịn, nâng cằm chăm chú nhìn Cận Hoan Nhan thử quần áo. 



Nhân viên cửa hàng rất có tài ăn nói, luôn luôn nói những câu đại loại như là: "Bộ quần áo này như dựa vào số đo của cô mà thiết kế" loại nịnh hót này, đối với Cận Hoan Nhan nghe riết thành quen, vui vẻ trả lời: "Đúng vậy a, quần áo của cửa hàng cô đều rất chất." 



Âu Dương Thông tức cười, bị Cận Hoan Nhan ở trong gương nhìn thấy, lập tức xoay người: 



"Buồn cười?" 



"Không có, đơn thuần sung sướng thưởng thức vẻ đẹp." 



Cũng là 1 kiểu nịnh hót nhưng kín đáo không lộ rõ. Cận Hoan Nhan biết rõ, còn rất hưởng thụ. Quần áo gói lại, cô ba dẫm giày cao gót, thư thả ra khỏi cửa hàng, kỳ quái là chỉ có mấy anh vệ sĩ chạy theo. 



Cảm thấy được kỳ lạ, ở chỗ rẽ kế tiếp, trong quán cà phê kiểu Tây, Âu Dương Thông quàng khăn kiểu Anh rất phong độ, trên mũi đeo kính râm, chân dài vắt lên, đang thưởng thức một thức uống nóng, sau đó mỉm cười nhìn về phía cô. Haha, so với bọn vệ sĩ thì thông minh hơn. So với lúc nhìn bọn người ngốc nghếc theo đuôi đúng là đỡ buồn chán hơn. 



Giơ tay chỉ chỉ bên cạnh nơi khí nóng từ trong ly đang bốc lên. Âu Dương Thông thu ý cười, vẻ mặt vẫn là ôn hòa. Mặc cho là ai, rất khó cự tuyệt loại lời mời này, cô ba dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. 


Cận Hoan Nhan không lời nào để nói. 



"Ở đây lâu không vui gì hết, không bằng, chúng ta cùng nhau chuồn?" 



Giọng điệu Âu Dương Thông nghe như dụ dỗ cô gái ngây thơ không biết gì, Cận Hoan Nhan mím môi mỉn cười: 



"Chuồn đi chỗ nào?" 



"Đương nhiên là chỗ chơi vui rồi." 



"Cô không sợ vệ sĩ của tôi sao?" 



"Tôi biết có một cánh cửa sau đi ra ngoài, chúng ta có thể bỏ rơi bọn họ." 



Âu Dương Thông nheo nheo mắt, nói xong nghe rất có lực hấp dẫn. Cận Hoan Nhan đang mặc chiếc váy dạ hội trên người mình ngày đó được Âu Dương Thông khen ngợi, buông ly rượu cùng chén đĩa trong tay: 



"Được!" 



Mặt sau khách sạn Vạn Giang có một cánh cửa sau chuyên dụng dành cho nhân viên. Cận Hoan Nhan khoác áo khoác của Âu Dương Thông, rất nhanh cẩn thận luồn lách theo cô mà không chút lo lắng sẽ bị bắt cóc một lần nữa. 



Nhanh chóng đi ra mặt sau lầu chính của khách sạn. Một cái cửa lớn bằng inox trước mặt, Âu Dương Thông nhẹ giọng lén lút nói: 



"Từ đây đi ra là mặt cỏ đằng sau Vạn Giang, chúng ta đi theo đường này, sau đó quẹo vào cửa sau bãi đỗ xe." 



Cận Hoan Nhan chưa từng trải qua loại cảm giác làm kẻ trộm này, khẩn trương mà lại phấn khởi, gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Âu Dương Thông lúc này mới xoay chốt mở cửa, dùng sức đẩy ra cánh cửa lớn nặng nề. 



Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra ánh trăng trong trẻo bên ngoài, cũng chiếu lên khẩu súng lục đen bóng để trước trán của Âu Dương Thông.