Ban Mã Tuyến

Chương 26 : Án oan

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Người gọi điện cho Kiều Hiểu Kiều chính là Vệ Kiến Đông, hôm nay hắn trực đêm, nhận được tin báo án, ở thành đông, trong quán KTV, có cô gái cầm dao hành hung. 



Lúc Hiểu Kiều đến, đường cảnh giới đã được kéo ở cửa quán KTV, nhấp nháy màu xanh màu đỏ của đèn xe cảnh sát. Mặc dù là đêm khuya, xung quanh cũng có không ít người hiếu kỳ thò đầu ra nhìn. 



Vệ Kiến Đông nghênh đón: 



"Đội trưởng." 



"Um, sao lại thế này?" Hiểu Kiều xuống xe, vừa đi vào trong vừa hỏi. 



"Có một sinh viên đến quán KTV chơi, bị hạ thuốc, khi tỉnh lại chịu không nổi đả kích, cầm dao gọt trái cây đâm loạn xạ." 



Kiều Hiểu Kiều sắc mặt trầm xuống: "Người ở đâu?" 



"Ở một phòng trên lầu 2, ai cũng sợ bị cô ấy đâm, nên khóa chặt cửa." 



Chủ quán KTV ở bên cạnh nhanh chóng giải thích, 



"Mấy thằng … kia tới chung với cô bé, tôi nghĩ bọn họ quen nhau, đưa vào phòng rồi không thấy trở ra. Lúc sau.. mấy thằng kia đi ra trước, cô bé cầm dao nhỏ ở trong phòng đâm loạn xạ muốn giết người." 



"Còn có ai ở trong đó không?" 



"Không có, nhân viên chúng tôi sợ tới mức nhanh chóng khóa cửa, hên là đàn ông chạy vào, nếu là phụ nữ vào a, để bị thương chỉ thêm phiền phức..."



Hiểu Kiều tới nơi cửa phòng bị khóa: 



"Mở cửa." 



"Đội trưởng, không cần kêu chuyên gia tâm lý sao? Trên tay cô bé có dao, coi chừng gặp nguy hiểm a?" 



Kiều Hiểu Kiều mặt lạnh lùng: 



"Trường hợp này nói không chừng đã tự sát, một cô gái, cho dù cầm dao có bao nhiêu nguy hiểm, ba thằng đàn ông đều không dám vào??" 



Vệ Kiến Đông thấp đầu, không nói. Người của KTV đi lên thật cẩn thận mở khóa, nhanh chóng trốn qua một bên. 




Hiểu Kiều liếc mắt nhìn Lăng Quân, cả hai nhìn cô gái tóc quăn cười bất đắc dĩ: 



"Đã làm mẹ, còn giống như con nít!" 



"Làm mẹ thì làm sao? Cô kì thị chủng tộc a?" 



Cô gái tóc quăn xinh đẹp không vui, tới gần Kiều Hiểu Kiều, chóp mũi gần như đụng tới mặt cô. Vẫn là Lăng Quân tới giải vây: 



"Được rồi, Hiểu Kiều tìm chúng ta có chuyện, ôn lại chuyện xưa để lần sau." 



Lúc này mới rảnh tay thở phào nhẹ nhõm, ba người cùng nhau vào cổng trại tạm giam. 



Thấy người nhà Lý Nhiên, Kiều Hiểu Kiều kể lại vụ án phát sinh đêm đó cùng những vật chứng đem đi kiểm nghiệm cho họ nghe, rồi lại giới thiệu hai người bạn mình dẫn đến: 



"chú Lý, hai cô này là bạn hồi trung học của con: bác sĩ tâm lý, Du Khả; luật sư, Hứa Lăng Quân. Tôi nhờ họ đến hỗ trợ vụ án của Lý Nhiên." 



Đơn giản, rõ ràng, lại làm cho người ta cảm giác hết sức tín nhiệm. Cha mẹ Lý Nhiên hiểu lí lẽ, cảm kích vô cùng, liên tục nói vụ án con gái có hy vọng. 



Nghe Hiểu Kiều nói xong toàn bộ quá trình vụ án, Du Khả vỗ bàn đứng lên: 



"Còn có... pháp luật hay không!!" 



"Khả Khả cô bình tĩnh một chút, không phải tôi đã tìm Lăng Quân đến nghĩ biện pháp sao. Vật chứng hiện tại đưa đi xem xét một lần nữa, chắn chắc khẳng định nhân viên giám định không thoát khỏi liên quan, tuy không có nhiều hy vọng, không tránh được có khi còn phải đưa lên tỉnh. Hiện tại, cảm xúc Lý Nhiên rất không ổn định, bác sĩ tâm lý trong cục đưa đến là một lão già, cùng Lý Nhiên nói chuyện một lần, ngược lại cô ấy càng nghiêm trọng hơn, nên tôi mới tìm cô." 



"Cô khuyên giải cô bé một chút, trạng thái người bị hại kháng án rất quan trọng." 



Hứa Lăng Quân đẩy kính mắt, phát biểu ý kiến. 



Du Khả ngồi trở lại: "Tôi đương nhiên biết, nhưng lỡ bọn con ông cháu cha bao che lẫn nhau, Lý Nhiên vẫn không thể cứu." 



Sắc mặt Kiều Hiểu Kiều càng thêm ủ dột: 



"Chuyện này không có kết quả công bằng, tôi sẽ không bỏ qua!"