Ban Mã Tuyến

Chương 46 : Uy hiếp

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


"Đương nhiên, tôi biết cô không thể nào buông tha cho Cận thị. Cho nên, có thể có một cách toàn vẹn cho cả đôi bên —— chúng ta kết hôn." 



Cận Ngữ Ca vẻ mặt khó có thể tin biểu tình. 



"Cô không ngại hãy nghe tôi nói hết." Khương Quỳ không cho là đúng cười cười, 



"Hôn nhân với cô mà nói cũng chỉ là một công cụ. Cô không thật sự thấy rằng,, cô có thể có một ngày cùng nữ cảnh sát kia tu thành chính quả sao?" 



Ngữ Ca không mở mắt, không hề nhìn hắn, sắc mặt hiểm ác. 



"Cho nên, kết hôn với tôi đối với 2 người mà nói, là 1 cách che giấu tốt nhất. Tôi không cần cô làm các nghĩa vụ của 1 người vợ, cô không cần băn khoăn mà tiếp tục chuyện của 2 người. Tôi chỉ cần 1 vị trí ở Cận thị, cô thấy, so với nữ cảnh sát kia không phải quan trọng hơn nhiều sao? Như vây đối vói cô, với tôi và với cô ấy đều là lựa chọn tốt nhất." 



Khương Quỳ nói tới đây dừng lại, nhìn phản ứng của Cận Ngữ Ca. Nhưng cô vẫn đang im lặng, không nhìn hắn cũng không tỏ vẻ gì, như cũ không phản ứng gì. Giống như đang nghe, lại giống như để tâm ở chỗ khác. 



Khương Quỳ hơi buồn bực, thái độ coi thường của Cận Ngữ Ca từ lâu khiến hắn khó chịu. Đây lại là cơn tức không chịu nổi, giọng điệu trầm xuống, 



"Nhưng mà, nếu anh không nghĩ nói như vậy ——" một tiếng cười lạnh, 



"Email cô cũng nhìn thấy, hình ảnh của cô so với tôi nhiều người có hứng thú hơn. Nhất là ông nội thái thượng hoàng." 



Cận Ngữ Ca giương mắt nhìn hắn, Khương Quỳ thực vừa lòng với hiệu quả mang đến, đắc ý, 



"Ngoài ra, mặc kệ cô vì danh dự Cận gia, hay hình tượng nhân viên công chức của cô ấy, tức cả không phải trò đùa, ha ha..." Lại đến gần rồi một ít, 



"Không thể tưởng tượng được thoạt nhìn lạnh như băng Ngữ Ca cô... Cũng sẽ có lúc mãnh liệt tình cảm như vậy..." 



Cận Ngữ Ca móng tay hung hăng nắm chặt trong lòng bàn tay, mới kiềm chế xúc động không tát hắn 1 cái. 



"Tôi biết, Cận gia các người đều là những người tàn ác, đối phó với các người phải ác hơn mới được." 



Những lời này, Khương Quỳ biểu cảm lại tàn nhẫn đáng sợ, "Chuyện này tôi dám làm, cũng đã chuẩn bị trả bất cứ giá nào. Cô phải biết rằng, phương tiện truyền thông bây giờ, cũng có loại gọi là định giờ phát tán.Cái thứ cho cô xem qua cũng sẽ được lưu đâu đó, chỉ cần làm theo ý tôi, tôi đương nhiên sẽ không phát tán, nếu cô dám đụng vào 1 sợi lông của tôi, cho dù là tôi, cũng không khống chế được hậu quả. Không cần phải nói gì, cô chắc chắn hiểu rõ hơn tôi?" 


"Cái người ——tóc quăn, vóc dáng rất cao?" 



"Đúng, chính là cô ấy." 



Cận Ân Thái dùng ánh mắt quan sát con mồi chăm chú nhìn cháu gái mình. 



Trong lòng Ngữ Ca, chưa bao giờ lo lắng như bây giờ, thái độ của ông nội, 1 loạt hành động sẽ quyết định sau đó, cũng sẽ quyết định tương lai của cô và Kiều Hiểu Kiều, cô không thể khiếp đảm lùi bước. 



"Cận Ngữ Ca." Lão gia tử giọng điệu nghe không có vẻ giận dữ, "Con cảm thấy đây là điều con muốn nói với ông sao?" 



"Ông nội, con biết, lựa chọn của con, là vượt ra ngoài phạm vi thừa nhận của ông. Nhưng mà, tình cảm thì không khống chế được." 



"Tình cảm không khống chế được, là con lúc trước chọn con đường tình cảm, bản thân không có sức phán đoán hậu quả ra sao?" Cận Ân Thái hiển nhiên không dễ dàng đối phó. 



"Con thừa nhận, con phóng túng cảm tình..." 



Cận Ân Thái căn bản là không cho phép bị nghe nữa, "Ông dạy con như vậy sao? Mà hôm nay, con cho ông biết, là còn muốn tiếp tục nữa?" 



"Ông nội, " Cận Ngữ Ca cắn cắn môi dưới, lấy hết can đảm, 



"Con lần đầu tiên, yêu một người như vậy..." 



"Yêu? Con có chắc, sao có thể qua loa nói ra từ này?" đôi mắt như phóng ra 1 thanh đao sắc bén ghim thẳng vào ngực Ngữ Ca, 



"Con có biết gì về cô cảnh sát kia, trong đầu đối với con có mục đích gì? Mục tiêu của cô ấy, là con? Hay là Cận thị sau lưng con?" 



Ngữ Ca nhẹ nhàng thở dài, "Ông nội, mỗi ngày sáng sớm bước ra khỏi nhà, sẽ không biết buổi tối còn có mạng trở về nhà không, cô ấy có thể âm mưu ở con chuyện gì? Mưu đồ Cận thị cái gì? Con thật muốn dùng gia tài bạc triệu mua cả đời bình yên cho cô ấy, nếu cô ấy cho con cơ hội!" 



"Cận Ngữ Ca, ông không biết là, con lại là 1 người không hiểu chừng mực." 



Cận Ân Thái, đôi mắt sáng quắc lên, giọng điệu bình thảng, như trời quang mây tạnh trước khi bão táp nổi lên.