Ban Mã Tuyến

Chương 65 : Chèo thuyền

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Quả thật, Kiều Hiểu Kiều là người mạnh mẽ, tính nhẫn nại của cô chỉ có thể duy trì sự chú ý đến 1 sự kiện nào đó. Lặp đi lặp lại cuộc sống vô bổ, không cần vài lần cũng sẽ chán ghét. 



Nhà Cận Ngữ Ca trang bị đầy đủ cho cuộc sống thoải mái. Mặc kệ cô có ở nhà hay không, Hiểu Kiều cũng có thể tùy ý hoạt động. Nhưng mà cuối cùng ở nhà cũng không có gì để làm, Hiểu Kiều lại càng không phải là người không có chừng mực, cho nên, nơi đó bắt đầu làm cho cô cảm thấy sợ hãi, khó khăn. 



Buổi sáng khi rời giường, Ngữ Ca đã cảm thấy Hiểu Kiều hơi khác thường. Động tác chậm chạp, giống như có lời gì muốn nói, ánh mắt né tránh. Cô không hỏi, nhưng để tâm chú ý. Quả nhiên, khi thay quần áo ra ngoài, Kiều Hiểu Kiều dường như lấy hết can đảm, nói với cô,



"Tôi... Hôm nay không đi... Với em..." 



Cận Ngữ Ca cũng thấy cô đi theo mình không được tự nhiên, cho nên nghe vậy, cũng không ngạc nhiên. Bây giờ, Hiểu Kiều càng thích ở một chỗ, khi ở nhà một mình, cô mới có thể chân chính trầm tĩnh lại. Nhưng Cận Ngữ Ca lại không muốn để cô một mình ở nhà ngẩn ngơ. Quay mắt về phía Hiểu Kiều đang đứng, biểu hiện thoải mái hỏi cô, 



"Sao ~ vậy ~?" 



Hiểu Kiều hé miệng làm động tác nuốt, nhìn Ngữ Ca, 



"Tôi muốn về nhà." 



Ngữ Ca nghe xong, suy nghĩ một chút, cười gật gật đầu, 



"Được, em ~ đưa ~ Kiều về." 



"Không cần, tự mình trở về!" Kiều Hiểu Kiều gặp rào cản ngôn ngữ phần lớn là vì cô sợ không khống chế tốt âm lượng, luôn thử thăm dò, khi sốt ruột, ngược lại nói chuyện rất có thứ tự. 



Cận Ngữ Ca không nói, sắc mặt không đổi nhìn cô. Hiểu Kiều bị nhìn như vậy hơi chột dạ, ánh mắt nhấp nháy, giọng uể oải, 



"Được rồi." 



Khi cùng Hiểu Kiều ra khỏi cửa, Ngữ Ca không tự mình lái xe. Khi muốn trao đổi, cô muốn Hiểu Kiều nhìn mình, lúc lái xe, không được phân tâm. Mỗi ngày lái xe làm hết phận sự đón đưa, cũng rất thuận lợi. 



Trên đường đến nhà Hiểu Kiều, Ngữ Ca mở quyển tập của cô ra, cúi đầu viết chữ. 




Những lời này, cô vốn không dự định nói, làm như vậy coi như tiêu hủy thành tựu gầy dựng nhiều năm của cô. Nhưng Cận Ngữ Ca một khi tức giận, hủy diệt không chỉ có thành tựu nghề nghiệp. Cho nên, ứng với thái độ không đáp lại của Cận Ngữ Ca, cô đành phải kiên trì tiếp tục tỏ thái độ ăn năn biết lỗi. 



Cận Ngữ Ca lúc này mới giương mắt, giọng nói lạnh như băng, 



"Chỗ Cục công an, mặc kệ cô giải thích thế nào, tôi sẽ bắt họ trả lại công bằng cho Hiểu Kiều. Cô ấy thích làm cảnh sát, chỉ cần cô ấy muốn, tôi có thể cho cô ấy tiếp tục, huống chi, cô ấy xứng đáng được. Về phần cô —— " 



Nói tới đây Ngữ Ca tạm dừng một chút, tim Tùy Hân đập muốn nhảy tới cổ họng, 



"Giải thích, Hiểu Kiều không cần." 



Tùy Hân nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm, Cận Ngữ Ca tiếp tục nói, 



"Nhưng mà, tôi không hy vọng thấy cô lại xuất hiện trên bất kỳ phương tiện truyền thông nào, nhất là, nói có bất kỳ quan hệ gì với tôi. Hiểu Kiều sẽ không vui." 



Sắc mặt Tùy Hân trắng bệch. Đối với một phóng viên mà nói, biến mất khỏi truyền thông, coi như là cắt đứt động mạch sự nghiệp của mình, sau này khỏi mong nổi danh. 



Ngẩng đầu nhìn Ngữ Ca, vẻ mặt nghiêm túc không có chút xíu dấu hiệu nào để có thể thương lượng một con đường sống. Hơn nữa, lại lập tức đứng dậy, 



"Tôi còn có việc, không rảnh đón tiếp, cô cứ tự nhiên." 



Nói xong, mở cửa đi ra ngoài, không quay đầu lại hay liếc nhìn một cái. Tùy Hân ngã người trên ghế sofa, tay chân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không có. 



Ăn trưa xong, Cận Ngữ Ca họp với vài người đứng đầu các bộ phận tới hơn 2 giờ, mới quay trở về văn phòng. Vừa ngồi xuống, lấy di động ra, gửi đi một tin nhắn, với tay lấy ly nước uống liền vài ngụm. 



Chỉ trong chốc lác, di động rung lên, có tin nhắn, Cận Ngữ Ca nhoẻn miệng cười, mở ra xem. 



Chỉ liếc mắt một cái, trong nháy mắt, mặt liền biến sắc, đẩy mạnh ghế đứng lên, ánh mắt kinh hoàng.