Ban Mã Tuyến

Chương 67 : Triều tịch

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Cận Ngữ Ca để mặc cô ôm, cũng không hề nhàm chán, vươn tay lấy lại quyển tập. 



Trước đây 2 người đã gặp nhau??? 



Nhìn ba dấu chấm hỏi hiển hiện trên giấy, Kiều Hiểu Kiều cúi đầu nở nụ cười, cằm cọ cọ trên vai Ngữ Ca, hừ một tiếng,



"Um." 



Khi nào? 



"Lúc… em không cần tôi." 



Khi Kiều Hiểu Kiều nói lời này, nheo nheo mắt, chóp mũi cọ tới cọ luôn trên mặt Ngữ Ca. Ngữ Ca nghe đến đó, nhớ lại hoàn cảnh lúc ấy, nỗi chua xót dâng trào trong lòng, vẻ mặt ảm đạm. Hiểu Kiều thấy cô trầm lặng, hôn lên vành tai, 



"Mẹ nói... Cuối tuần, em... đến nhà tôi ăn cơm..." 



Ngữ Ca quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đầy vẻ nghi vấn và khẩn trương. Hiểu Kiều hiểu rõ mỉm cười, 



"Không có việc gì, mẹ... Có thể nhìn ra gì đó, nhưng mà... Không có việc gì. Nếu mẹ hỏi... Chúng ta sẽ nói, không hỏi... Cũng chỉ ăn cơm, mẹ của tôi làm cá chua ngọt... Ăn ngon lắm." 



Nói xong, đưa tay vuốt ve mặt Ngữ Ca, dưới cái nắng gay gắt, làn da mềm mại trắng nõn bị phơi đến ửng đỏ. Cận Ngữ Ca cau mày, 



"Nhìn gì?" 



Hiểu Kiều sắc mặt như thường, "Chuyện của chúng ta... Đừng lo, tôi nói..." 



Ngữ Ca gật đầu, chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói, mà kết quả chỉ có thể đến lúc đó mới biết. Lo lắng bất an cũng tạm thời lắng xuống, ngược lại cảm thấy thật thoải mái. 



"Em ~ đi tắm ~ trước ~ " 


"Dạ... Đã hiểu..." 



Ánh mắt Ngữ Ca vô cùng lo lắng, lại đau lòng nhìn Hiểu Kiều, tay ở dưới bàn nắm chặt lấy bàn tay cô. Sắc mặt Cận Ân Thái từ từ bình thường lại, gật đầu, 



"Được rồi, ăn cơm đi." 



Lúc này cả nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Lão phu nhân gắp một con tôm vào chén Hiểu Kiều, xoa đầu cô, nụ cười hiền hòa, 



"Ăn nhiều một chút." 



Kiều Hiểu Kiều cũng mỉm cười với lão phu nhân, gật đầu đáp lời. Cận Ngữ Ca không yên lòng nhìn bà nội, suy nghĩ một lúc, 



"Bà nội... Xế chiều hôm nay, rất xin lỗi..." 



"Um!" 



Lão phu nhân hừ một tiếng, liếc cô một cái, cũng không nhiều lời. Cận Ngữ Ca cũng hơi ngượng ngùng, cúi đầu ăn cơm, không nói gì nữa. 



Canh cá thật tươi, tay nghề đầu bếp cũng không tệ. Hiểu Kiều không câu nệ, cẩn thận, thoăn thoắt ăn xong chén cơm đầy. Những người lớn tuổi luôn thích con cháu như vậy, nhất là dì Chu, trong ngày thường hai vị tiểu thư ăn cơm giống chim ăn, vất vả nửa ngày vậy mà 2 cô chỉ ăn 2,3 muỗng không khỏi làm cho người ta thất vọng. Bây giờ, bà nhìn thấy Hiểu Kiều ăn rất ngon miệng, bà vui mừng còn hơn chính mình ăn. Không ngừng múc canh đầy chén cho Hiểu Kiều. 



Dưới ánh đèn chùm sáng lóa treo trên trần, Hiểu Kiều ngồi cạnh Ngữ Ca, vẻ đẹp ẩn hiện tinh tế, cử chỉ thong thả, hai người im lặng ăn cơm, cũng không có trao đổi gì, lại làm cho người khác cảm thấy được sự xứng đôi không thể diễn tả thành lời, Ngay cả cô ba luôn gặp nhiều điều thú vị tốt đẹp cũng hơi ghen tị, liền quyết định, ăn cơm xong sẽ gọi điện cho Âu Dương! 



Sau khi ăn xong, lão phu nhân kéo Hiểu Kiều đến ghế sofa, cùng Lộ Vi hỏi cô 1 số việc. Cận Ngữ Ca ở bên cạnh lo lắng nhưng chỉ trong chốc lát, thấy bọn họ trao đổi rất hòa hợp nên cũng an tâm phần nào. 



Lão thái thái không thể nào tiếp xúc với người bình thường, vì đa phần hoặc là phô trương thanh thế kiêu ngạo, hoặc là sợ hãi rụt rè không tự nhiên. Mà Hiểu Kiều cũng chỉ ngẫu nhiên bối rối, giới hạn do ở cùng Ngữ Ca. Lúc bình thường, cô đối nhân xử thế đều rất rộng lượng lại có lễ phép, tiếp xúc lâu không thể không thích. Tuy rằng bây giờ nghe không được, nói chuyện cũng có chút ngập ngừng, nhưng thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt, do tính chất công việc đã hình thành nên tính cách hiên ngang chính khí của Hiểu Kiều, Cận gia giàu có nhiều thế hệ, luôn coi trọng điểm này. Cho nên sau 1 lúc tiếp xúc, ấn tượng của lão phu nhân hoàn toàn thay đổi, cười nói liên tục còn nhiều hơn so với 2 đứa cháu gái lạnh nhạt của nhà mình. 



Trước khi đi, Ngữ Ca cùng Hiểu Kiều chào tạm biệt với Cận Ân Thái, lão gia tử gật đầu đáp lời, cũng không nói gì khác. Nhưng thật ra lão phu nhân và dì Chu, ở cửa lôi kéo Hiểu Kiều dặn cô phải thường xuyên ghé chơi, bởi vì cô đến thì Ngữ Ca cũng sẽ về theo, người già luôn hi vọng cả nhà đoàn tụ, so với người trẻ tuổi càng sâu sắc hơn. 



Trên đường trở về, Ngữ Ca vẫn nhắm mắt lại tựa vào Hiểu Kiều, một ngày kinh tâm động phách như thế làm cho cô mệt mỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy thật thỏa mãn và bình yên, thật lòng mà nói, có lẽ con đường này, cũng không khó đi như đã nghĩ.