Ban Mã Tuyến

Chương 6 : Bữa sáng

Ngày đăng: 19:34 20/04/20


Sáng hôm sau, ánh mặt trời xuyên vào phòng ngủ Cận Ngữ Ca, chiếu sáng lên hai người đang ngủ say trên giường. 



Cận Ngữ Ca ngủ bình yên trong chăn trên chiếc giường màu trắng ngà. Mái tóc đen dài xõa tán loạn trên gối, vai cùng cánh tay trắng mịn, trong tia nắng ban mai lộ vẻ mỹ lệ. 



Đột nhiên, tiếng đồng hồ báo thức vang lên trong căn phòng yên tĩnh. 



Cận Ngữ Ca nhíu mày, bừng tỉnh từ giấc ngủ, híp mắt đưa tay tắt chuông đồng hồ báo thức, trong phòng yên tĩnh trở lại. 



Sớm như vậy không có khả năng nghe được tiếng chim hót, Cận Ngữ Ca vươn tay che ánh nắng mặt trời rọi vào. Kiều Hiểu Kiều nằm sấp bên cạnh trở mình, cũng không có thêm động tĩnh gì. 



Cận Ngữ Ca duỗi mình, chậm rãi quay đầu nhìn người bên cạnh, người đâu không thấy chỉ thấy trong chăn lộ ra một dúm tóc vì thế lại nhắm mắt lại. 



Một lúc sau, Cận Ngữ Ca thức dậy rời giường. Vào trong phòng tắm rửa mặt, lúc ra thấy Kiều Hiểu Kiều còn đang ngủ: 



"Cô muốn ngủ thì về nhà ngủ, buổi sáng tôi có cuộc họp phải đi sớm." 



Ngụ ý đuổi người. 



"Ngày hôm sau tôi tới, cô lúc nào cũng có cuộc hội, lần sau có thể đổi cái cớ khác hay không, như vậy tôi sẽ không cho rằng cô có lòng đối phó với tôi.”



Cận Ngữ Ca giống như không nghe thấy, lập tức đi ra phòng ăn. 



Lúc Kiều Hiểu Kiều mặc quần áo đi ra, Cận Ngữ Ca đã ăn xong, đang đứng trước gương trang điểm chuẩn bị ra ngoài. Trong gương nhìn thấy mái tóc rối bù của bạn cùng giường. 



"Ăn sáng không?" 



"Cô có đồ cho tôi ăn?" Kiều Hiểu Kiều ngáp một cái, tay ôm cổ quay đầu: "Sẽ không phải là miếng bánh mì nữa đi?" 



"Tốt hơn những thứ linh tinh cô ăn ngoài đường." 



Cận Ngữ Ca tô son xong, lấy khăn giấy thấm một chút làm cho màu tự nhiên một chút. 



"Ít nhất những thứ đó vẫn còn nóng." 



Kiều Hiểu Kiều đi ra sau lưng cô, thoải mái trả lời. 



Cận Ngữ Ca dừng tay một chút định mở miệng phản bác, Kiều Hiểu Kiều đã đóng cửa phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước rửa mặt ào ào. 
Từ trước đến nay đều là cô dùng loại ánh mắt chứa đặc thù ý tứ hàm xúc nhìn người khác, hiện tại mới cảm nhận được cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm đến lông tóc dựng đứng lên. Nhất là lại trong tình huống không hề có phòng bị. 



Thấy cô thức dậy, nét mặt Âu Dương Thông tươi cười sáng lạn: 



"Chào buổi sáng, tôi mua bữa sáng, dậy, ăn không?" 



Cận Hoan Nhan lập túc ngồi dậy, nháy mắt, có điểm nghi hoặc nhìn cô: 



"Tôi đang nằm mơ sao?" 



"Rất hiển nhiên." Âu Dương Thông nhướn mày. 



Tiếp theo, đặt trước mặt Hoan Nhan một cái mộc bài nhỏ hình chữ nhật. 



"Nhà cô vệ sĩ nhiều lắm, lại có cảnh sát, tôi không có cách đến gần. Nhưng mà thư vẫn đưa đến." Âu Dương Thông mặc áo đồ thể thao trắng quần đen, trên cổ còn quấn khăn mặt, thật là một tạo hình sáng lạn. 



Cận Hoan Nhan cau mày cầm lấy đồ vật kia, thật cẩn thận nhìn một chút nhận ra là mộc bài treo ở sân nhà, mộc này do ba làm rất lâu. 



"Cô đến nhà của tôi?! " 



"Ừ!" Âu Dương Thông gật đầu: "Thư đặt trong hộp thư, người nhà cô có đi xem hay không không thuộc trách nhiệm của tôi." 



"Chu Di mỗi buổi sáng sẽ đi xem hộp thư." Cận Hoan Nhan vừa than thở vừa xốc chăn xuống giường. 



Mặc quần áo này ngủ thật không thoải mái tí nào, tỉnh dậy giống như đang chạy đường dài, cả người vô lực, nếu không có cái thỏa thuận chó má kia, về phần ------ 



Đúng rồi, thỏa thuận!! 



Cận Hoan Nhan nghĩ tới, đột nhiên đứng bất động tại chỗ. 



Nếu đã dám thỏa thuận, như vậy Âu Dương Thông đưa thư xong, cô phải thực hiện lời hứa giữa 2 người. Chính là cùng con gái hôn môi...... 



"Hai ngày nay cô toàn ăn bánh quy, hôm nay tôi mua sữa đậu nành, dầu chao quẩy, rửa mặt rồi lại ăn đi?" 



Âu Dương Thông nhìn cửa đóng, bên miệng tươi cười, ý vị thâm trường.