Ban Mã Tuyến

Chương 84 : Phiên ngoại 14

Ngày đăng: 19:35 20/04/20


Ba tháng sau. 



Trong tay Cận Hoan Nhan cầm vài tài liệu khẩn, thật cẩn thận gõ cửa phòng Cận Ngữ Ca. Đợi 1 lúc, không thấy động tĩnh, hơi khó xử. Quay đầu lại nhìn thấy Âu Dương ở gần đó, khoanh tay đứng dựa tường, vẻ mặt hiện rõ cô không có chọn lựa nào khác là phải vào trong phòng. 



Không có biện pháp đành cố lấy dũng cảm gõ cửa. Sau 1 lúc, trong phòng vang lên 1 chút âm thanh, lại đợi, nghe được giọng nói yểu xìu của Cận Ngữ Ca, 



"Vào đi." 



Hô ——, cô ba thở dài nhẹ nhõm, làm động tác OK với Âu Dương, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.



Trong phòng chỉ mở 1 chút ánh sáng, đủ để nhìn thấy rõ sự vậy. Hoan Nhan quét 1 vòng quanh phòng, phát hiện Cận Ngữ Ca ngồi cô độc trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, cúi đầu ngẩn người. 



Trong lòng Hoan Nhan có chút chua sót, trạng thái ngẩn người của Cận Ngữ Ca đã lâu như vậy, bác sĩ tâm lý định kỳ lại đến khám, nhưng trước mắt hình như vẫn chưa có tác dụng gì. 



"Chị hai, em có thể mở đèn không? Có vài tài liệu muốn chị xem." 



Cả người Ngữ Ca phản ứng có vẻ rất chậm chạp, nghe được câu hỏi, 1 lúc sau mới phản ứng, nhẹ nhàng nói "Um". 



Hoan Nhan mở đèn, trong phòng sáng chói lên. Dưới ánh đèn, Cận Ngữ Ca tiều tụy càng thêm rõ ràng. Hoan Nhan hơi hơi nhíu mày, 



"Chị hai, chị muốn ăn chút gì trước không? Mẹ nấu cháo, rất thơm." 



Cận Ngữ Ca lắc đầu, ngẩng đầu lên, đưa tay, ý bảo Hoan Nhan đưa tài liệu cho cô. 



"Um." Hoan Nhan chạy nhanh chóng mở tài liệu khẩn đưa tới, 



"Đây là mấy quyết định của ban giám đốc, chỉ cần chị ký tên. Còn đây là bản kế hoạch, Âu Dương đã xem qua, chị yên tâm, chỉ cần ký là được rồi, nếu lo lắng thì xem lại. " 



Ngữ Ca mở bút, ký tên hết tài liệu này đến tài liệu khác. Hoan Nhan nhìn biểu cảm của cô, muốn nói lại thôi. 



"Chuyện của công ty đều do một mình Âu Dương làm sao?" Ngữ Ca bỗng nhiên đặt câu hỏi. 



"Dạ, chi tiết là Âu Dương vừa học vừa làm, sau đó ông nội sẽ kiểm tra." 



Cận Ngữ Ca gật gật đầu, không nói gì nữa. 



"Chị, khi nào thì quay về công ty a?" Hoan Nhan cố ý nói thật thoải mái như 2 chị em trò chuyện tâm sự.. 



Cận Ngữ Ca ngừng bút, không nói gì. 



"Ách —— không muốn trở về cũng không sao, nghỉ ngơi nhiều một chút, chị cũng đang mệt mỏi. Dù sao hiện tại công ty cũng có ông nội, lại có thêm Âu Dương giúp 1 chút, haha..." 



Cận Hoan Nhan nhanh chóng giải thích. Ngữ Ca vén vài sợi tóc trên trán, ngước mắt lên, 
Một người đàn ông cao gầy đi tới, cô bé quay đầu lại lại, chạy tới, 



"Ba ba!" 



Cận Ngữ Ca lập tức ôm ấp khoảng không, tay theo bản năng vươn ra đuổi theo cô bé, lập tức cứng đờ, kinh ngạc giương mắt nhìn chằm chằm hai cha con họ. 



Người đàn ông đó là Pierre, là giám đốc phụ trách chi nhánh Cận thị ở Pháp, cũng là bạn lâu năm từ hồi học đại học của Cận Ngữ Ca. Cô sực nhớ ra, cô bé này là con của Pierre và vợ trước, lúc sinh ra, cô còn nhờ người tặng quà. Không nghĩ tới trong nháy mắt, đã lớn như vậy. 



"Đã lâu không gặp, Ngữ Ca." Pierre nói tiếng Hoa lưu loát, vợ trước của hắn là Hoa Kiều, vẻ bề ngoài cũng có 5 phần giống Cận Ngữ Ca. 



Ngữ Ca miễn cưỡng tươi cười, chưa kịp hàn huyên, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi cô bé. Pierre dường như nhìn thấu điều gì, kéo kéo bàn tay nhỏ bé của con, ngụ ý kêu cô bé chào hỏi. 



"Chào dì." 



Cô bé vô cùng khôn ngoan, ra dáng hiểu chuyện. Không giống Cận Khởi Ngao, thấy người lạ luôn cúi đầu, mắc cỡ, còn thường xuyên bướng bỉnh. Giống như là Kiều Hiểu Kiều tổng kết: ủ rũ phá hư. 



"Ngữ Ca?" 



Pierre phát giác Cận Ngữ Ca ngẩng người, nhẹ nhàng kêu cô. Ngữ Ca phục hồi lại tinh thần, 



"A... Chào con... Con tên là gì?" 



"Sophia." 



Đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, nắm chặt tay Ngữ Ca, 



"Dì thật xinh đẹp." 



Pierre nở nụ cười, 



"Mỗi kỳ nghỉ tết, cô bé đều về Trung Quốc thăm ông bà ngoại." 



Những đứa nhỏ biết cách nói ngọt hay được người lớn yêu thích, Ngữ Ca gật gật đầu, nắm bàn tay bé nhỏ của cô bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô bé, 



"Sophia." 



"Um." 



Ngữ Ca vươn tay nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng. 



Hoan Nhan từ xa nhìn thấy, một nỗi chua xót dâng lên, còn có 1 chút… tức giận..