Ban Mã Tuyến
Chương 87 : Phiên ngoại 17
Ngày đăng: 19:35 20/04/20
Hiểu Kiều chịu đựng cơn đau toàn thân, móc di động ra, thấy ba chữ Cận Ngữ Ca, sửng sờ. Cô thật không ngờ, có một ngày Cận Ngữ Ca còn có thể gọi điện thoại cho cô, gần như vô thức bắt máy,
"Alo?"
"Hiểu Kiều." Giọng nói Cận Ngữ Ca như từ 1 nơi xa xôi vọng lại, hơi khác lạ.
"Ừ."
Kiều Hiểu Kiều không biết cô muốn nói gì, có chút không yên lòng, vì thế cũng không dám nhiều lời nói, chỉ biết đáp lời.
"Về nhà đi."
Giọng Ngữ Ca rất nhẹ, nhưng rõ ràng rành mạch vô cùng. Khi Hiểu Kiều nghe thấy, trong nháy mắt, dòng nước ấm áp như thủy triều bao phủ lấy cô, sự lạnh lẽo, băng giá trong lòng cũng lặng lẽ tan ra, tan chảy cũng không cưỡng nỗi sự ngọt ngào. Cô hơi mở miệng, sững sờ, sợ sệt, không biết nên trả lời như thế nào.
"Em, " Cận Ngữ Ca hít 1 hơi thật dài, như là đang khống chế cảm xúc của mình,
"Em mất đi Khởi Ngao... Không thể mất luôn Kiều, xin lỗi... Hiểu Kiều, trở về đi... Em rất nhớ Kiều..."
Từng chữ một như chứa đựng tất cả những nỗi ruột mềm trăm mối của Cận Ngữ Ca mấy ngày qua. Mấy trăm ngày đêm, từng giây từng phút cô đều cố gắng chịu đựng, ngoại trừ cô ra, không ai có thể giúp được. Tích tụ biết bao bi thương, đau đớn, trút hết tức giận lên người mình yêu nhất, cô hiểu được, hiểu hết tất cả.
Nếu không phải có sự gần gũi của cha con Pierre, nếu như không có bản năng kháng cự từ đáy lòng, có lẽ cô sẽ không cho phép nỗi nhớ mong tuôn trào ra như lúc này. Nếu sự gần gũi không phải người quen thuộc, không phải là tình cảm nhiều năm đã khắc vào xương, cảm xúc khắc vào tủy, dường như sự kháng cự đó khiến cô giựt mình thức tỉnh, nếu cứ kéo dài, có lẽ, thật sự sẽ không còn gì nữa.
Hiểu Kiều chậm rãi trừng mắt nhìn, cô cho rằng mình nghe lầm. Giọng Ngữ Ca trầm tĩnh, mang theo sự bình tĩnh, thâm trầm của người mẹ sau khi trải qua nỗi đau đớn lớn lao, và cũng đành quyết tâm tin tưởng. Đã qua bao lâu, không có nghe thấy giọng nói này.
Hiểu Kiều gian nan nuốt nước bọt, từ từ mở miệng,
"Ngữ Ca, bây giờ tôi không thể trở về."
"Tôi đem con bé đi làm xét nghiệm DNA, báo cáo kết quả nằm trong balo của con." Giọng nói Hiểu Kiều có chút lạnh lùng, không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì,
"Tuy biết cũng không quan trọng, nhưng xác định cho chắc vẫn tốt hơn."
Nói xong, thở thật dài,
"Tôi chỉ có thể làm vậy, còn lại giao cho em. Xong rồi, cứ như vậy, tôi... đi trước."
Nói xong, xoay người chuẩn bị rời khỏi. Đến lúc này, Cận Ngữ Ca mới như là tỉnh lại, nhìn thấy Hiểu Kiều muốn đi, vội vàng tiến lên trước vài bước,
"Hiểu Kiều!"
"Tôi đồng ý với ba mẹ, hôm nay về nhà mừng năm mới." Hiểu Kiều dừng trước cửa xe, lòng chua xót giải thích,
"Đã rất nhiều năm tôi... Cũng chưa về nhà mừng năm mới..."
Nói xong, không hề lưu luyến, lên xe mở máy, chiếc xe việt dã cũng như lúc mới tới, nhanh chóng chạy khỏi Cận gia. Cận Ngữ Ca phản ứng không kịp, trong tuyết đuổi theo xe một đoạn, ý thức được đuổi theo cũng không kịp, mới do dự mà ngừng cước bộ. Đột nhiên quay đầu lại, nhìn ngọn đèn sáng ngời trong biệt thự Cận gia, bên trong vang lên tiếng khóc của người già, không biết, nên xem xét bên nào thì mới tốt hơn.
Trong đêm giao thừa, 30 tết, trên đường không có một bóng người, khắp nơi vang lên tiếng pháo nổ, Kiều Hiểu Kiều bất tri bất giác lái xe đến bờ sông. Hiểu Kiều thả chậm tốc độ, đứng bên đường.
Nước mắt, không bị khống chế, dâng lên, cuối cùng cũng nhịn không được. Cả người cô run rẩy, gương mặt mếu máo, Hiểu Kiều cúi đầu nhìn đôi bàn tay thô ráp, nứt nẻ của mình, từ từ nằm trên bánh lái, vùi mặt vào cánh tay, khóc rống.
Nỗi đau khổ, bi thương tích tụ lâu, bao nhiêu khổ sở, thương tổn, hi vọng rồi tuyệt vọng như đang tái hiện, kiểu này làm cho trái tim như bị bót nghẹt, hít thở không thông, vào lúc này như hòa vào tiếng khóc phóng thích ra tất cả. Đêm nay, nhà nhà đoàn viên sung vầy vui sướng, 1 mình cô phải vật lộn trong 1 thời gian dài, không ai bên cạnh, chỉ có sự im lặng của tuyết phản chiếu ánh sáng mờ. Cô mới có thể dỡ bỏ những tảng đá nặng tựa thái sơn trong lòng mình, sự căng thẳng làm cho cảm xúc rơi đến cực hạn, sau đó như bỏ chạy tán loạn.
_________________