Ban Mã Tuyến
Chương 91 : Phiên ngoại 21
Ngày đăng: 19:35 20/04/20
Tối hôm đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Khởi Ngao không được thoải mái nằm trên giường với mẹ, Ngữ Ca cũng không giống như thường ngày ôm con ngủ, mà đứng dậy, choàng áo ngủ, đi ra phòng khách.
Ánh đèn loe loét màu xanh nhạt, Hiểu Kiều đang ngủ trên ghế sofa, tiếng hít thở đều đều. Ngữ Ca mở đèn tường, đứng trước ghế sofa, lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Nhất thời có vài phần hoảng hốt, cảm giác như nhiều năm về trước. Khi tuổi trẻ bồng bột, Kiều Hiểu Kiều cũng giống lúc này, thông thả ngủ ở chỗ này, còn cô thì yên tâm thoải mái ngủ trên giường của mình.
Ngữ Ca đẩy chăn ra 1 chút để có chỗ cho cô ngồi. Hiểu Kiều giật mình, nửa híp mắt nhìn cô, sau đó nhích lại gần mép ghế, để Ngữ Ca ngồi được thoải mái hơn. Dưới ánh đèn loe loét, khuôn mắt Ngữ Ca yên bình, dịu dàng, dường như những bão tố lúc chiều cũng đã bình tĩnh lại, tâm tình cũng không tệ, tay đặt trên đầu gối cuộn tròn của Hiểu Kiều,
"Ban ngày, đi chơi vui không?"
Hiểu Kiều tuy rằng tỉnh, vẫn nhắm chặt mắt lại, ậm ừ một tiếng.
"Sao trở về sớm như vậy?"
"Nhớ Khởi Ngao." Giọng nói Hiểu Kiều vẫn lười biếng, trái tim của Ngữ Ca gợn từng đợt sóng, mỗi lỗ chân lông đều dựng đứng lên.
“Vậy.. sao không ở cùng em, cho Khởi Ngao 1 gia đình đầy đủ?”
Giọng nói Ngữ Ca nhẹ nhàng, dịu dàng như có ma lực thẩm thấu vào tâm linh con người. Hiểu Kiều mở mắt nhìn thẳng cô,
" Chuyện này không liên quan Khởi Ngao. Ngữ Ca, là em làm cho tôi sợ. ”
Nghe đến đó, Cận Ngữ Ca vẫn duy trì trạng thái bình tĩnh, mặt không gợn 1 tí sóng sợ hãi nào, chờ Hiểu Kiều nói tiếp,
"Bởi vì tôi không biết khi nào thì em sẽ lại nói " chia tay đi ", " Kiều đi đi, em không muốn gặp lại Kiều ", Ngữ Ca, những lời này đối với tôi quá tàn nhẫn... "
Giọng nói Hiểu Kiều thong thả, bình tĩnh, giống như những lời này đã chất chứa từ lâu. Xác định rõ ràng thái độ cự tuyệt. Trong lòng cô đối với Cận Ngữ Ca vẫn còn đầy vết thương.
Cận Ngữ Ca lắng nghe, nhưng không nói gì. Cô biết bản thân đã gây ra không ít vết thương lòng cho Hiểu Kiều, thậm chí đến bây giờ vẫn còn có thể cảm thấy đau đớn. Nhưng cô không còn là Cận Ngữ Ca trước kia. Vẻ mặt cứng ngắt nhanh chóng mỉm cười, gật gật đầu,
" em biết, vấn đề là do em.."
" Được rồi, đừng làm rộn, mau ngủ đi. "
Nói xong, cọ cọ trán vào cổ Hiểu Kiều, giống như con mèo ngoan hiền. Kiều Hiểu Kiều chớp mắt nhìn trần nhà, như lốp xe bị xì ỉu xìu nằm xuống.
Sáng hôm sau, Hiểu Kiều cảm giác được Cận Ngữ Ca không ở bên cạnh. Hơi tỉnh tỉnh, duỗi thẳng người, xốc chăn lên xuống ghế. Vừa đứng lên mang dép, thấy Cận Ngữ Ca dẫn Khởi Ngao từ trong phòng ra.
Mái tóc Ngữ Ca tóc đã dài thêm 1 ít, búi tóc lỏng lẻo, ít tóc xõa xuống tai, tăng thêm phần thanh thản. Bộ đồ thanh lịch, tao nhã màu đen, ôm dọc đường cong cơ thể. Đôi chân thon gọn, trang sức trang nhã phù hợp, còn thêm khí chất tao nhã, mỗi một chi tiết đều động lòng người. Nhưng khác với trước kia luôn nghiêm nghị, lạnh lùng làm cho người ta cách xa hàng trăm dặm, bây giờ mỉm cười dịu dàng, nắm tay dẫn Khởi Ngao tràn đầy tình thương, cúi đầu nói với cô bé,
"Khởi Ngao, con muốn nói gì không?"
Cận Khởi Ngao đi theo mẹ mấy ngày qua, cũng không còn dáng vé lượm thượm như hồi ở làng trẻ em. Cô bé khoác lên người bộ quần áo, giày dép thời trang nhất, cộng thêm tướng mạo khác người, có thể trở thành người mẫu nhí cho tạp trí thời trang.
Quơ quơ con gấu bông với Hiểu Kiều, "Tạm biệt..."
Cận Ngữ Ca ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi sáng với Hiểu Kiều, sau đó dẫn con ra cửa. Hiểu Kiều sửng sốt tại chỗ trong chốc lát, không biết vì cái gì tim đập loạn xạ. Theo bản năng, dặm bước đến phòng tắm, khi dòng nước ấm xả ào ào xuống đầu, cô đột nhiên nở nụ cười tươi rói:
Cảm giác này, thật sự là không tệ a...
Vừa lau kho tóc, điện thoại vang lên, Hiểu Kiều móc lại khăn, đi đến bàn cầm di động lên, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Gloria,
"Joy, đang làm gì?"
"Không có, mới dậy."
Gloria ở đầu dây bên kia cười cười, "Joy, chị càng ngày càng không giống chị, có rảnh không? Đi uống cafe nha, em có việc muốn nói với chị."
Hiểu Kiều ngẫm nghĩ,
"Được."