Ban Mã Tuyến

Chương 94 : Phiên ngoại 24

Ngày đăng: 19:35 20/04/20


Sau khi chơi xong 2 trò, cảm xúc Cận Khởi Ngao rõ ràng phấn chấn. Lúc đầu là mẹ dẫn cô bé, càng về sau thì cô bé bắt đầu lôi kéo Cận Ngữ Ca nhanh nhanh đi chơi mấy trò mạo hiểm.. 



Kiều Hiểu Kiều đeo bao tay, đội mũ lưỡi trai, ngồi nghỉ ngơi, vừa phơi nắng vừa ăn kem que. Xa xa nhìn thấy con gái tiếp tục chơi tàu lượn, gương mặt nhỏ nhắn tươi vui đỏ bừng, sôi sôi nổi nổi với Cận Ngữ Ca, không còn xa lạ như lúc mới trở về. Từ khi cô bé trở về đến giờ, chưa khi nào thấy hoạt bát như bây giờ, xem ra dẫn cô bé đến đây chơi là 1 ý tưởng cũng không tệ lắm. 



Khởi Ngao chơi hết 1 vòng thì trở về, nhảy lên ghế kế bên Hiểu Kiều, Hiểu Kiều đưa kem que cho cô bé liếm, Cận Ngữ Ca thấy vậy nhăn mặt nhíu mày, 



"Trời lạnh, đừng cho con ăn đồ lạnh a." 



Hiểu Kiều cười, cùng Khởi Ngao nháy nháy mắt, "Khởi Ngao chơi với mẹ vui không?" 



Cô bé gật gật đầu, ôm lấy bình nước ấm, hút lấy hút để. Hiểu Kiều nhìn thấy đám người xếp hàng cách đó không xa, 



"Muốn đi chơi ngôi nhà ma không?" 



Khởi Ngao ngẩng đầu lên, cô bé không biết ngôi nhà ma là cái gì, có chút mê hoặc nhìn Hiểu Kiều. 



"Ngôi nhà ma rất thú vị a, bên trong có thiệt nhiều những thứ hay ho, con nhìn xem mấy anh, mấy chị, mấy chú, mấy dì, ai cũng muốn đi xem, con muốn đi xem không?" 



Cận Khởi Ngao bị dụ dỗ, lập tức gật đầu tỏ vẻ nguyện ý. Cận Ngữ Ca không hiểu vì sao Hiểu Kiều đề nghị vậy, có chút lo lắng, 



"Hiệu quả bên trong rất thực, không sợ con sợ hãi a?" 



"Sợ cái gì, có mẹ đây, có phải hay không a?" Hiểu Kiều vuốt tóc Khởi Ngao, cũng không lo lắng. 



Cận Ngữ Ca mặc dù có một chút băn khoăn, nhưng thấy vẻ mặt thoải mái của Hiểu Kiều, con gái lại muốn đi, cũng không chần chờ, dẫn Khởi Ngao đi qua. 



Lần này so với lần trước hoàn toàn khác, lúc đi ra, Cận Khởi Ngao để mẹ ẵm, còn ôm chặt lấy cổ Ngữ Ca, khuôn mặt nhỏ nhắn, mếu máo nhăn thành 1 cục. 



Cận Ngữ Ca nhíu mày oán giận Hiểu Kiều, 



"Tại Kiều đưa ra ý xấu! Làm con khiếp sợ rồi!" 



Nói xong vỗ nhẹ lưng cô bé, nhỏ giọng vỗ về trấn an cô bé. Kiều Hiểu Kiều mím môi cười cười, vỗ vỗ tay, 



"Khởi Ngao, mami ôm con, con nặng như vậy, mẹ con mệt chết a." 



Lần này Cận Khởi Ngao không nghe lời cô, nhanh chóng quay mặt dùng tay gạt ra, đôi tay bé nhỏ ôm Cận Ngữ Ca càng chặt hơn, chết sống không chịu buông ra. Kiều Hiểu Kiều vòng qua sau lưng Ngữ Ca trêu chọc cô bé, trêu chọc vài lần, Cận Khởi Ngao rốt cục chịu không nổi, khóc nức nỡ, 



"Mẹ ơi..." 



Trong lòng Cận Ngữ Ca như hoa xuân nở rộ, nghiêng đầu hôn hôn tai cô bé, 



"Có mẹ đây... Cục cưng ngoan, đừng sợ." 



Hiểu Kiều ngẩng đầu lên cười to, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc. Thật tốt a, cảm giác so với que kem càng ngọt ngào hơn. 


"Không cần... vẫn là, chúng tôi không chăm sóc tốt đứa nhỏ." Ông Ngô rõ ràng nhìn ra Hiểu Kiều không phải khi không có lòng tốt đến đưa tiền cho bọn họ, nên nhanh chóng bày tỏ thái độ, 



"Chúng tôi cũng vì rất thích đứa bé này nên mới nhận nuôi, đáng tiếc chúng tôi chưa từng có kinh nghiệm nuôi con, chúng tôi..." 



"Thật vậy sao?" Hiểu Kiều cười lạnh, 



"Khởi Ngao?" 



Cận Ngữ Ca vẫn đang cúi đầu vỗ về cô bé, nghe Hiểu Kiều kêu mình, cô bé hơi hơi quay lại gật đầu một cái. 



"Con nhìn kỹ nha, ôm con mới là mẹ của con a, dì này không phải a?" 



Hiểu Kiều nói chuyện với cô bé rất dịu dàng, Khởi Ngao rất nhanh liếc nhìn bà Ngô, rồi lại nhanh chóng chui vào lòng của Cận Ngữ Ca. Ngữ Ca cũng ngẩng đầu nhìn bà ta, chỉ liếc mắt một cái, cái gì cũng chưa nói, cũng khiến bà Ngô có khí thế giả tạo cũng phải rùng mình một cái. 



"Được rồi. Đây là cái các người phải nhận. Nhưng mà..." 



Nói xong, hướng về phía vệ sỹ nháy mắt. Bọn vệ sỹ luôn luôn đứng thành hàng sát tường, lấy trong vali ra 1 chiếc cưa điện tử, mở máy, phát ra âm thanh đinh tai điếc óc. Hai vệ sỹ cầm cưa tiến về phía trước, chiếc đàn dương cầm trong nháy mắt biến thành đống sắt vụn. Trong phòng khách tràn đầy mảnh gỗ vụn, tiếng tạp âm cường độ lớn cùng với động tác hơi bị làm quá của bọn vệ sĩ làm cho chủ nhà sợ tới mặt mày trắng bệch. 



Sợ dọa con sợ hãi, Cận Ngữ Ca ẵm con ra ngoài, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, monh Hiểu Kiều giải quyết xong, e sợ cho nhiễm phải thứ gì, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. 



Trên đường trở về, Khởi Ngao chui vào trong lòng của Ngữ Ca, nắm chặt quần áo của mẹ, đôi mắt hồng hồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt, còn đang khóc thút thít. Ngữ Ca lau nước mắt cho cô bé, nhẹ nhàng vỗ về, 



"Được rồi, chúng ta về nhà, sau này mãi mãi không tới..." 



Hiểu Kiều ngồi đối diện, nhìn cô bé hơi mắc cười. Cúi người đưa tay chọc chọc gương mặt mũm mỉm của cô bé, 



"Mami ẵm con nha?" 



Cận Khởi Ngao nhanh chóng nghiêng đầu đem mặt vùi vào lòng mẹ, không thèm quan tâm để ý đến người xấu xa kia! Hiểu Kiều cố ý trêu chọc cô bé, 



"Mang con trở lại đó nha? Bọn họ nói thích con ah." 



"Huhu.." 



Khởi Ngao vừa nghe lại bắt đầu muốn khóc, Ngữ Ca nén giận liếc Hiểu Kiều, nhanh chóng vỗ về cô bé, 



"Được rồi, được rồi, chỗ nào cục cưng cũng không đi, ở bên cạnh mẹ thôi. Mami chọc con, ngoan, đừng khóc..." 



Hiểu Kiều cười vui vẻ, túm lấy quần áo cô bé, cô bé lắc lắc thân thể, không thèm quay đầu lại nhìn cô, Ngữ Ca vuốt ve móng vuốt Hiểu Kiều, 



"Kiều đừng chọc con! Mới vừa không khóc." 



Hiểu Kiều ngồi trở lại, tựa lưng vào ghế, quay mặt ra ngoài cửa sổ, thở phào nhẹ nhõm, mặt mày u buồn đã phai nhạt rất nhiều. 



Mùa xuân sắp đến rồi.