Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 14 : Ai từng vì người mà đau lòng

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Trong đại viện Đường Môn ở Thành Vọng Xuyên, Tô Ngọc ngồi trước bàn ăn mặt ủ mày chau.



Đường Hiên thử đẩy một đĩa móng heo tới trước mặt hắn. Đại Hùng thích ăn cái này nhất.



Ai ngờ Tô Ngọc dường như không để ý đến, tiếp tục miếng có miếng không, dùng đũa lùa cơm vào miệng.



“Tô Ngọc.” Đường Hiên đập đũa xuống bàn.



“Hả?” Tô Ngọc hoàn hồn: “Làm sao vậy?”



“Ngươi đang nghĩ gì vậy hả?” Đường Hiên trừng mắt nhìn hắn, đồ ăn đã nguội cả rồi.



“Mấy ngày nay ta nghe nói, các môn phái kết hợp vây diệt Trình thiếu hiệp phải không?” Tô Ngọc dè dặt hỏi.



“Đúng vậy.” Trong lòng Đường Hiên không vui. Đại Hùng dám nghĩ tới người khác khi ăn cơm cùng mình!



“Sao lại làm như vậy?” Tô Ngọc lo lắng buông đũa xuống: “Trình thiếu hiệp không phải là người xấu.”



“Giết nhiều người như vậy còn không phải người xấu?” Đường Hiên cơn tức đầy bụng.



“Nói không chừng là hiểu lầm.” Tô Ngọc nói giúp cho Trình Mộc Phong: “Nói không chừng hắn bị người ta uy hiếp, hoặc là bị người ta lợi dụng…”



” Ngươi quan tâm hắn đến thế cơ à?” Đường Hiên mất hết hứng ăn.



“Ừ.” Tô Ngọc gật đầu, thành thật nói: “Tiểu Hử và hắn đều là người tốt.”



Đường Hiên “Hừ” Một tiếng, vẻ mặt khinh thường.



“Bọn họ thật sự là người tốt.” Tô Ngọc nhỏ giọng nhấn mạnh.



“Không phải!” Đường Hiên cực kỳ ấu trĩ phản bác



“Phải!” Tô Ngọc càng ấu trĩ  hơn, tiếp tục nhấn mạnh.



Đường Hiên hết chỗ nói, xoay người bỏ đi ra ngoài.



Vừa ra khỏi cửa, vẫn nghe được tiếng lẩm bẩm của Tô Ngọc: “Bọn họ  là người tốt!”



Đại Hùng thành công chọc Lục thiếu gia Đường gia tức đến choáng váng. Đều là người tốt, vậy ta là người xấu à?!



Từ lúc đó cho đến mấy ngày sau, Đường Hiên đều không đến tiểu viện của Tô Ngọc nữa. Vốn nghĩ Đại Hùng nhất định sẽ đến xin lỗi  mình, ai ngờ ba ngày liên tục vẫn không thấy hắn đến đây, phái người lén lút nhìn trộm, Đại Hùng lúc cần ăn thì vẫn ăn, lúc cần ngủ thì vẫn ngủ như thường, tâm tình hình như chẳng bị ảnh hưởng chút nào hết.



Vì thế Đường Tiểu Lục càng tức giận, cả ngày mặt lầm lì loanh quanh nhà, nhìn cái gì cũng không thấy vừa mắt.



“Ai quét sân đây?” Đường Hiên gầm thét: “Chưa quét sạch sẽ.”



“Ai giặt quần áo đây? Sao lại nhăn nhúm thế này?!”
“Tiểu Diệp.” Đường Khải đưa tay định lau nước mắt giúp y, lại bị né tránh.



“Đệ về đây.” Đường Diệp đứng lên muốn chạy, Đường Khải nắm lấy cổ tay y không buông.



“Ngươi là đại ca của ta.” Giọng nói Đường Diệp có chút buồn bả.



Đường Khải ngẩn người, buông lỏng tay ra.



Đường Diệp xoay người, cũng không quay đầu lại.



Đường Khải ngồi trên ghế, vẻ mặt không chút biểu cảm.



Ba năm trước, Đường Khải 25, Đường Diệp 21.



“Hai ngươi tính khi nào thì nạp thê?” Tại một lần tụ tập bữa cơm gia đình, Đường Ngạo Thiên bất mãn mở miệng thúc giục: “Con trai của lão nhị đã kêu ta là ông nội.”



Hai người, một người dùng bữa, một người uống rượu, nói nói cười cười một chút rồi đánh trống lảng



Bữa cơm kết thúc, Đường Diệp ngồi ngây ra trên nóc nhà. Hồi lâu sau, dũng khí nổi lên, y vào phòng ngủ Đường Khải.



Đẩy cửa vào thì nồng nặc mùi rượu, trong mắt Đường Khải có chút tơ máu, đang ngồi trên ghế ngây ngây nhìn mình.



Từ nhỏ đến lớn, nhiều năm trôi qua, có thứ đã âm thầm  mọc rễ trong lòng hai người. Cuối cùng cũng chui lên, nẩy mầm trong buổi tối này.



Tất thảy đều rối loạn, những cái ôm thật chặt, những nụ hôn nóng bỏng, những cái vuốt ve vội vàng, nhưng đến bước cuối thì ngừng lại.



Đường Diệp nhìn Đường Khải trên người mình, môi run nhè nhẹ. Dù như thế nào thì cũng không muốn gọi hắn một tiếng ca.



“Ca say rồi.” Đường Khải nhổm dậy từ trên giường, quay người chạy mất, cũng không dám nhìn Đường Diệp một cái.



Thiên Lang quốc dù tục lệ có phóng khoáng đến mấy đi chăng nữa,, cũng không thể tiếp nhận chuyện huynh đệ loạn luân.



Huống hồ Đường gia là danh môn vọng tộc, nếu việc này bị truyền ra ngoài, tất cả người trong Đường gia đều sẽ mất mặt.



Đường Diệp quần áo xộc xệch ngồi trên giường, không thể kiềm chế bi thương trong mắt.



Ngày hôm sau, Đường Khải một mình đi phân đà ở Đông Nam, một năm sau mới trở về.



Đường Diệp lưu manh cười, còn có huynh đệ tỷ muội Đường gia đón tiếp tẩy trần cho hắn, đều gọi một tiếng đại ca thân thiết tự nhiên.



Chuyện đêm hôm đó, hai người đều để trong lòng mà không nói ra. Đường Khải vẫn chín chắn, bình tĩnh cười như cũ. Đường Diệp vẫn quậy ầm ĩ như cũ.







Nhưng một khi đã yêu, không thể muốn quên liền quên.