Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 16 : Chủ mưu phía sau màn dần dần hiện hình

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Sau khi một mình đứng trên đỉnh núi một hồi lâu, Trình Mộc Phong thấy dưới chân núi có rất nhiều người đang ồn ào đi lên núi.



Cũng không biết chuyện này đến khi nào thì mới có thể kết thúc. Trình Mộc Phong thở dài, không biết tiểu hài tử gần đây có khỏe không, có không chịu ngoan ngoãn đi ngủ hay không.



Hắt xì! Phương Hử nhăn mặt, mũi hắt xì một cái.



“Cảm lạnh?” Tây Đằng Ly hỏi y.



“Không có.” Phương Hử bỏ quả táo gặm một nửa trong tay xuống, rầu rĩ lắc đầu.



“Lại nghĩ tới Tiểu Phong?” Tây Đằng Ly đau lòng vì nhi tử, mấy ngày này tiểu hài tử gầy đi đến cằm cũng nhọn ra rất nhiều.



“Cảm thấy sợ.” Phương Hử đứng lên: “Phụ thân, con ra ngoài một chút.”



“Đi đi.” Tây Đằng Ly gật đầu đáp ứng, quay đầu lại thì thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Tử.



“Ngươi làm sao vậy?” Tây Đằng vẫy vẫy tay ở trước mặt hắn.



“Linh cảm thật là nhạy.” Chu Tử cảm khái: “Mấy ngày hôm trước nhận bồ câu đưa tin của Thục Sơn, nói mọi người trong bạch đạo sẽ vây diệt Tiểu Phong vào hôm nay.”



“Chắc là không có chuyện gì chứ?” Tây Đằng Ly có chút lo lắng.



“Chắc không đâu.” Chu Tử lắc đầu, sau đó lại cười xấu xa, đến trước mặt Tây Đằng Ly, cọ vào cánh tay của y: “Lúc ta bị mã tặc (bọn cướp ngựa) vây công ở sa mạc, ngươi có linh cảm không?”



“Không có.” Tây Đằng Ly thẳng thắn lắc đầu.



“Gạt người!” Chu Tử cực kỳ vui vẻ mà bế phu nhân nhà mình đi vào phòng: “Ngoan, chúng ta vận động chút đi.”



“Tiểu Phong đang bị nhiều người vây công.” Tây Đằng Ly nhéo mũi hắn: “Ngươi còn có tâm tình mà làm sao? Không được!”



“Hắn sẽ không sao.” Chu Tử cúi đầu, chăm chú hôn.



“Ưm… Chờ…” Đôi má Tây Đằng Ly đỏ lên, ngăn cái tay đang không ngừng tác quái.



“Chuyện gì nữa?” Mắt Chu Tử nheo nheo trêu.



Hắn cố ý! Tây Đằng Đằng trừng hắn, võ công hắn giỏi như vậy, y không tin hắn không biết nhi tử đang ở bên ngoài!




Người chung quanh đều dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn. Người yếu ớt như vậy còn được chủ nhân nhà mình gióng trống khua chiêng đi tìm?



Sau khi Trình Mộc Phong nôn xong, tâm tình tốt hơn một chút, vì thế bước chân nhẹ nhàng khoan khoái đi vào trong.



Chỗ này là một sơn động lớn, càng đi sâu càng thấy hẹp, cuối cùng miễn cưỡng chỉ còn một người đi được, rẽ một hồi đi hết đường đột nhiên lại rộng rãi, có thể thấy được đã hao tổn bao nhiêu công phu mới mở được đường.



Trình Mộc Phong bị dẫn vào trong một đại điện trống trải, sau đó những người đó lui xuống.



Nhìn xung quanh, tuy vật trang trí không nhiều lắm nhưng mỗi thứ đều đặc biệt tinh xảo.



Giá cắm nến khảm ngọc Lưu Ly, hương nhang có chút gay mũi, lấy da Bạch Hổ làm đệm, trang sức là đá Khổng Tước, đều là trang sức của mãng quốc Đông Nam.



“Trình huynh.” Phía sau bức rèm che có một người chậm rãi đi tới, hốc mắt thụt sâu, xương gò má gồ cao, ngọc bội (đồ trang sức đeo ở đai áo) trên người là viên ngọc bảy màu.



“Tề huynh.” Trình Mộc Phong đầy kinh ngạc: “Sao lại là huynh?”



Ba năm trước, y bị sư phụ phái đến phân đà ở Nam Hải, vừa tới liền có người cầu kiến, người tới tự xưng họ Tề, là người người buôn đồ cổ Mãng quốc, mới vừa thu một lượng lớn di vật văn hoá, tính về nước nhưng những tên lùn (*) ở Hải Vực Nam Hải hung hăng ngang ngược, cho nên mới đến yêu cầu Vân Sát Bảo che chở.



*Người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc trước Công nguyên thời xưa.



Cứ như vậy, Trình Mộc Phong có chút giao tình với gã, không ngờ lại gặp gã ở đây.



“Trình huynh thông cảm.” Người nọ ôm quyền cười: “Ta cũng không gạt Trình huynh nữa, tại hạ không phải họ Tề, cũng không phải là người buôn đồ cổ.”



“Vậy ngươi là ai?” Trình Mộc Phong nhíu mày, âm thầm lui về phía sau hai bước.



“Hạ Như Uyên.”



“Ngươi là Vương gia Mãng quốc.” Trình Mộc Phong thất kinh: “Hoàng tộc nước chư hầu một mình lẻn vào Thiên Lang quốc, đây là tội chết.”



“Nếu có thể mời được thiếu niên anh hùng như Trình thiếu hiệp thì chết cũng đáng.” Hạ Như Uyên cười đầy ẩn ý.



“Mời ta?” Trình Mộc Phong cảnh giác nhìn Hạ Như Uyên: “Có ý gì?”



“Mấy ngày gần đây chắc Trình thiếu hiệp chưa từng ăn ngon một bữa?” Hạ Như Uyên không trả lời hắn, đột nhiên chuyển đề tài: “Bổn vương đã chuẩn bị rượu và thức ăn, không bằng ngồi xuống uống mấy chén?”