Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ
Chương 19 : Thật tâm giao tình cảm cho người
Ngày đăng: 04:45 19/04/20
Đường Hiên nói rằng tiêu cục của nhà mình ở thành Thủy Hàn, cách đại viện Đường gia không xa cũng không gần, nếu phi hết sức ngựa thì chỉ mười ngày là đủ cho cả đi lẫn về.
Gian phòng có chút cũ nát, bảng hiệu phai màu sơn, đẩy cửa đi vào thì thấy trong viện có ba, bốn người đang luyện võ. Thấy hai người y tiến vào, họ vội vàng thu chiêu thức, cung kính gọi Lục thiếu gia Đường Hiên.
“Là nơi này.” Đường Hiên có phần xấu hổ: “Đã lâu ta không tới, có phần cũ, ngươi đừng ghét bỏ.”
Tô Ngọc lắc đầu như trống lắc, cảm kích còn không kịp, sao có thể ghét bỏ?
“Ừ. Sau khi trở về, ta sẽ bảo đại ca chuyển tới đây một ít bạc.” Đường Hiên dẫn Tô Ngọc vào nhà.
“Không cần.” Tô Ngọc từ chối: “Ta… ta không cần tiền của ngươi.”
“Chỉ là cho ngươi mượn, sau này phải trả lại ta.” Đường Hiên nháy mắt.
“Ta biết. Nhưng mà ta… ta còn có chút ngân phiếu, vừa đủ sống.” Tô Ngọc cực kỳ kiên trì.
Đã nợ y quá nhiều, sao có thể lấy tiền của y?
“Không cần thì thôi!” Đường Hiên tức giận vào phòng. Lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú, mặt nóng dán mông lạnh, Đại Hùng thật đáng ghét!
“Lại tức giận?” Tô Ngọc cúi đầu, đứng bên cạnh y.
Hừ! Cằm Đường Hiên hất lên cao, ánh mắt trừng như muốn rớt ra.
Tô Ngọc cười lấy lòng: “Tiểu Hiên, ngươi đừng tức giận.”
Đường Hiên lườm Đại Hùng một cái, đúng lúc thấy ánh mắt tràn đầy âu yếm của hắn dành cho y, vì thế cơn giận vơi bớt phần nào.
Đưa tay hung hăng nhéo bụng tròn của hắn, Đường Hiên khụt khà khụt khịt: “Ngươi còn có bao nhiêu bạc?”
“Cũng nhiều!” Tô Ngọc chỉ đáp có lệ.
“Lấy ra cho ta xem?” Đường Hiên đưa tay.
“Trong túi đồ, thôi không cần mang ra nữa nhé?.” Tô Ngọc khó xử gãi đầu: “Tiểu Hiên, chúng ta đi ăn…”
Lời chưa nói xong, hắn đã bị Đường Hiên điểm huyệt đạo.
Đường Hiên phủi tay, tới giở bao quần áo của Đại Hùng ra, sau đó lục soát trên người hắn.
“78 lượng bạc.” Đường Hiên ngồi xuống, đưa tay giải huyệt đạo cho hắn: “Ngươi định dùng số tiền ỏi này trong bao lâu?”
Tô Ngọc cúi đầu, không nói được một lời.
“Ta đang hỏi ngươi đó!” Đường Hiên vỗ bàn, cảm thấy có chút tức giận: “Dùng xong số tiền này ngươi định làm thế nào? Trộm cắp, ăn cướp hay là lừa gạt?”
Tô Ngọc vẫn im lặng.
Môi Đường Hiên có phần run rẩy, vẫn coi mình là người ngoài sao? Bằng không thì sao hắn cứ luôn có thái độ như muốn đầy người ta ra xa như vậy?
“Coi như ta nhiều chuyện.” Đường Hiên đứng lên như muốn chạy.
“Hoàng đế viết hoàng bảng muốn mạng của ta, chẳng lẽ còn muốn ta trung với hắn?” Trình Mộc Phong cười lạnh.
“Như vậy, ta kính Trình thiếu hiệp một ly trước.” Hạ Như Uyên trong lòng mừng thầm, bưng chén rượu trên bàn lên.
“Ta có điều kiện.” Trình Mộc Phong ngăn gã lại.
“Cứ nói, đừng ngại.” Hạ Như Uyên gật đầu.
“Ngươi phải đến Đường Môn lấy giải dược giúp ta.” Ánh mắt Trình Mộc Phong âm lạnh, “Còn nữa, tương lai chờ ta đoạt được vị trí Minh Chủ, ngươi phải giao cho ta một nhóm người, giúp ta làm thịt Dạ Lan San.”
“Được” Hạ Như Uyên đáp ứng ngày lập tức, không có chút do dự nào.
Nếu không có yêu cầu, Trình Mộc Phong sẽ không hợp tác với mình. Hiện tại hắn đã nêu điều kiện, vậy chỉ cần hai bên đều được thỏa mãn, hắn sẽ không hai lòng.
Như vậy, là quá tốt rồi.
Hạ Như Uyên đi rồi, Trình Mộc Phong thở dài một hơi, tựa vào ghế uống rượu.
Diễn trò quá nhiều, đừng nói đến người khác, ngay cả mình cũng tin.
Cũng không biết những lời đồn đãi này có truyền tới tai tiểu hài tử hay không…?
Nếu để y nghe được, khẳng định sẽ uất ức thay mình, mắt đỏ lên như con thỏ con.
Cũng không biết khi nào mới thành thân với y được.
Mãng quốc ở Đông Nam, Đường gia ở Tây Nam, người nào cũng không dễ đối phó.
Trình Mộc Phong nằm tên giường thở dài. Hắn cảm thấy có chút mệt, mệt tâm.
Hạ Như Uyên sắp xếp rất nhanh, sáng ngày thứ ba đã lấy được giải dược cho Trình Mộc Phong.
“Thủ vệ của Đường gia biến thành lỏng lẻo như vậy từ khi nào?” Trình Mộc Phong ném giải dược vào miệng.
Hạ Như Uyên cười có chút thâm ý: “Sau này Trình thiếu hiệp sẽ biết.”
“Không có hứng thú.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong khinh thường, làm bộ uống nước, phun giải dược ra, cầm ở trong tay.
Đến tối chỉ có một mình, hắn đem giải dược bỏ vào trong chén, đổ chút bột đã chuẩn bị sẵn từ trước vào, liền thấy nước đổi màu.
Sách cổ ghi rằng, Đông Nam có độc trùng, tên Thi Mâu, thường ở dưới hoa anh túc. Nếu như người lỡ ăn, lúc đầu mê man ham ngủ, sau đó từ từ nghiện, một ngày không ăn trùng này, nhất định đau đầu khó nhịn, lòng nóng như lửa đốt.
Dám hạ độc gia gia ngươi. Trình Mộc Phong nghiến răng nghiến lợi, trong lòng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời tổ tông mười tám đời Hạ Như Uyên, sau đó suy tư một phen, lúc phát tác thì phải diễn như thế nào?
Toàn thân giật giật rồi miệng sùi bọt mép?
Con mẹ nó, những ngày này thật là quá bi thảm mà…
Phát điên.