Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 21 : Nghịch thiên chỉ vì muốn bên nhau

Ngày đăng: 04:45 19/04/20


Trong mấy ngày Trình Mộc Phong huấn luyện thuỷ quân này, Du Như thường đến xem. Có đôi khi đã trễ, gã ở luôn trong phòng Trình Mộc Phong. Thường xuyên qua lại, đương nhiên sẽ bị người khác nhìn thấy, vì thế lời đồn đãi càng truyền càng thái quá.



“Ha, tối hôm qua chủ nhân lại ở trong phòng người kia à?”



“Đúng vậy, nghe nói chỉ riêng nước nóng để tắm đã thay những ba lần.”



“Xùy xùy xùy, lời này có thể nói được sao?”



“Có cái gì không thể nói? Lão ngũ lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy mới leo lên chức tiểu đốc đầu, người kia dựa vào cái gì mà mới tới liền làm tổng lĩnh? Còn không phải dựa vào cái kia sao?”



“Haizz, ngươi nói sao ta lại không có gương mặt giống như kia cơ chứ?”



Tiếng nói chuyện rất nhỏ, theo gió, truyền tới tai mỗi người.



“Lần này ngươi vừa ý rồi chứ?” Trong phòng, Trình Mộc Phong ngồi trên ghế, không nhanh cũng không chậm uống trà.



“Bọn họ muốn nói cái gì thì cứ để bọn họ nói.” Du Như nằm nghiêng trên giường: “Sớm hay muộn gì cũng có một ngày, những lời này đều biến thành sự thật.”



“Không biết Trình mỗ có tài đức gì có thể để các hạ ưu ái như vậy?” Trình Mộc Phong cười lạnh.



“Lúc trước còn gọi Du công tử, hiện tại đã thành các hạ rồi.” Du Như lắc đầu than nhẹ: “Ngày càng lụn bại.”



Trình Mộc Phong hừ lạnh một tiếng.



“Là vì Phương tiểu công tử?” Du Như đột nhiên hỏi một câu.



“Ngươi nói xem?” Trình Mộc Phong hỏi lại.



Du Như nằm nghiêng, đưa tay lấy trâm gài tóc trên đầu mình xuống, mặc cho mái tóc đen xõa trên gối, che khuất hoa văn nhỏ ở khóe mắt, trong tay áo rộng rãi, lộ ra cánh tay trắng nõn, khóe môi mỉm cười, sóng mắt gợn lên: “Vậy ngươi cảm thấy ta có điểm nào kém y?”



“Ta không có hứng thú với nữ nhân.” Trình Mộc Phong tiếp tục dùng trà, vẻ mặt không dao động.



Du Như sửng sốt: “Sao ngươi biết?”



“Đoán. Có thể để Hạ Như Uyên nghe lệnh, tổng cộng cũng không quá mười người. Huống hồ người nào cũng biết công chúa Ngọc Như của Mãng Quốc bất hòa với Mãng Vương.” Khóe miệng Trình Mộc Phong cong lên: “Dù ngươi không phải công chúa, nhưng ta vẫn không có hứng thú với nữ nhân.”



“Chưa thử qua, sao biết không có hứng thú?’ Hạ Ngọc Như bị vạch trần thân phận, cũng không xấu hổ, ngược lại tiến lên ôm Trình Mộc Phong: “Có hứng thú hay không, phải thử mới biết.”



Giọng nói vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, một đôi tay mềm mại như không xương, từ cổ áo hắn lần xuống.



“Công chúa, thời gian không còn sớm.” Trình Mộc Phong xoay người tránh nàng ta: “Công chúa nên trở về sớm đi.”


Trong miệng là đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, bên hông y là hai cánh tay mạnh mẽ của hắn, Đường Diệp muốn chống cự, nhưng dù như thế nào cũng bất lực.



Thì ra trong lòng vẫn còn chút tham lam.



Dù cho chỉ có lần này cũng được.



Ngoài phòng, không biết ánh sáng mặt trời bị mây đen che kín từ lúc nào.



Tia chớp mang theo tiếng sấm, một tiếng rồi một tiếng vang trên nóc nhà.



“Ca, ca…” Đường Diệp đột nhiên hoàn hồn, như điên lên mà đẩy hắn ra: “Như vậy sẽ bị trời trừng phạt….”



Từng trận kình lôi, như muốn chém nát căn phòng, khiến cho Đường Khải như mất đi lý trí.



Dưới thân là người mình yêu đã nhiều năm, giờ phút này vẫn còn cố sức chạy trốn.



Trong lòng đều là hận, hận chính mình tại sao lại là ca ca của y, hận chính mình tại sao lại có gia thế hiển hách như vậy.



Ha ha, loạn luân sao? Dù có loạn thì ai có thể làm gì ta? Cùng lắm thì mình và y cùng chết.



Nâng khủy chân của y lên, Đường Khải cúi người, đi vào thật mạnh.



“Đừng!” Trên mặt Đường Diệp không có một chút huyết sắc, khàn cổ họng đẩy hắn ra, tóc xõa trên vai, cả người đều run rẩy.



“Đau sao?” Mắt Đường Khải đỏ ngầu, động tác càng chiếm đoạt thân thể y dữ tợn hơn: “Đệ là người của ta, sự đau đớn này, sớm hay muộn thì đệ cũng phải chịu.”



Đường Diệp vô lực lắc đầu, mái tóc đen rũ xuống, môi trắng bệch, tang thương đến mức nói không nên lời.



Biết trong lòng hắn khổ, nhưng trong lòng mình cũng đâu có hạnh phúc gì, không phải sao?



Không biết qua bao lâu, chỉ biết thân thể của mình như bị xé rách, sau đó, đau đớn đến vô cảm.



Tỉnh lại đã là chuyện của sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng ngủ của mình, thân dưới là đệm chăn mới tinh, mềm mại mà ấm áp.



Đưa tay muốn lấy ấm trà trên bàn, thì cảm thấy toàn thân đớn đớn, cánh tay mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống giường.



Trong phòng im ắng đến nỗi tiếng gia đinh quét rác nơi xa có thể nghe rõ ràng.



Trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng và tủi thân.



… Hắn đâu rồi?