Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 12 : Lần này biệt ly, xin người bảo trọng

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Mỗi môn phái trong chốn võ lâm đều cử đại biểu ngày đêm vội vã tới Vân Sát Bảo, nhưng đều bị ngăn chặn lại từ bên ngoài.



Một tấm cáo thị lớn dán trên cửa, giấy trắng chữ đen rõ ràng, viết kín tờ giấy, đọc tất cả nội dung đều như một: Trình Mộc Phong do quá khoa trương độc ác, đã bị Dạ Lan San giận dữ trục khỏi xuất sư môn, từ nay về sau không liên quan đến Vân Sát Bảo, mời các vị tuỳ tiện xử lý.



Nhìn cửa đóng chặt, tất cả mọi người đều không biết phải nói gì, đi đường xa như vậy mới tới được nơi mà đến một tách trà cũng không mời?



” Bảo chủ nói người đã dạy dỗ một đồ đệ gây nguy hại võ lâm đến như vậy, không còn mặt mũi nào gặp mặt các vị nữa, xin các vị tha thứ để người bế môn hối lỗi ba tháng.” Vẻ mặt lão nhân trông cửa rất thành khẩn mà giải thích với mọi người.



Bế môn hối lỗi? Mọi người thiếu chút nữa cắn lưỡi.



Rõ ràng là không muốn giúp đỡ thì có.



Nếu là người khác thì trục xuất sư môn cũng coi như là đã nghiêm khắc trừng phạt, nhưng Trình Mộc Phong võ công cao muốn chết, còn tưởng có Dạ Lan San thì vẫn có thể trị được hắn, kết quả thì ngược lại, một tấm cáo thị dán ở cửa, đẩy trách nhiệm sạch sẽ. Thế hóa ra Dạ Lan San nuôi mèo thành hổ, sau đó thả ra thì không quản nữa?



Trong lòng mọi người đều vô cùng bất mãn, nhưng không thể làm gì Vân Sát Bảo.



Sau khi Đường Ngạo Thiên nghe tin này, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc.



Vốn tưởng Dạ Lan San cùng lắm cũng phải mang Trình Mộc Phong về Vân Sát Bảo, sau đó nói xin lỗi mọi người xoa dịu một chút, ai ngờ hắn lại đuổi người ra hết ngoài.



Việc đã như vậy, mình không có việc gì để đi Vân Sát Bảo nữa.



“Đường Môn chủ, bây giờ phải làm sao?” Phía dưới người người nhao nhao ầm ĩ.



Đường Ngạo Thiên cau mày, vẻ mặt khó xử.



“Sợ cái gì, võ công Trình Mộc Phong hắn cao tới đâu, cũng chỉ có một người, chẳng lẽ chúng ta nhiều người như vậy lại sợ một mình hắn?”



“Đúng! Chỉ cần chúng ta đồng lòng, có thể loại bỏ tai họa này.”



 ”Ta biết hắn ở núi Lạc Đường.”



Khi người người phía dưới nhiệt huyết sôi trào, đang bàn bạc kế hoạch vây diệt Trình Mộc Phong thì Đường Ngạo Thiên ngồi trên ghế, trong mắt thoáng qua một tia u ám.



Trong Đường Môn, Tô Ngọc đang ngồi trên ghế bóc vỏ hột lựu cho Đường Hiên.




“…Ừ.” Trong lòng Trình Mộc Phong chua xót đau khổ, thật sự là không nỡ rời xa, nhưng càng không muốn y mạo hiểm: “Mấy ngày trước ta đã báo cho phụ thân ngươi, phụ thân người đã phái người tới đón ngươi rồi.”



“Ngươi yên tâm, ta sẽ trở về thành Tinh Mộ.” Phương Hử vùi đầu vào lòng hắn: “Ta không làm loạn, cũng không khiến ngươi phải phiền lòng.”



Trình Mộc Phong không nói thêm gì, chỉ ôm Phương Hử chặt hơn.



Sáng sớm hôm sau, người Chu phủ phái tới đã ở dưới núi.



Phương Hử cười với Mộc Phong, chống nạnh như Tiểu ác bá: “Đợi giải quyết xong chuyện rồi, ngươi phải quay về thành thân với ta!”



“Được.” Trình Mộc Phong gật đầu, khóe mắt mỉm cười.



Phương Hử xoay người lên ngựa, cười nói tạm biệt với Trình Mộc Phong, quay đầu giơ roi trước khi nước mắt rơi xuống, phóng đi không quay đầu lại.



Biết lần này Mộc Phong gặp nguy hiểm, nhưng cũng biết nếu mình cố chấp ở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ càng gặp nguy hiểm hơn.



Nhìn bóng dáng Phương Hử càng ngày càng xa, ý cười trên khóe mắt Trình Mộc Phong nhạt dần, cho đến khi biến mất.



Bên cạnh người treo ngọc bội Tiểu Hử tặng hồi nhỏ, màu xanh thẫm, sờ vào ấm áp, giống như tiểu hài tử, mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười, đều độc nhất vô nhị.



“Thiếu Cung Chủ!” sau lưng truyền tới giọng nói.



Trình Mộc Phong quay đầu, 20 hắc y nhân đang đứng ngay ngắn chỉnh tề sau lưng y.



“Vào nhà!” Trình Mộc Phong chỉnh lại tâm trạng, quay đầu vào nhà.



Phương Hử cưỡi ngựa xuống núi không bao lâu, chỉ thấy một đoàn người ngựa đông đảo đang tiến lên núi Lạc Đường, cầm cờ môn phái mình trong tay, cuồn cuộn phóng đi nhao nhao ầm ĩ.



“Thiếu gia, đi thôi.” Người Chu phủ tiến lên khuyên: “Lão gia đã âm thầm phái người bảo vệ, huống chi còn có Dạ bảo chủ, Trình thiếu hiệp sẽ không sao.”



Phương Hử vẫn đứng sững sờ ở nơi đó, nhìn chằm chằm núi Lạc Đường.



Chu thúc thở dài, im lặng đứng bên cạnh y.