Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 23 : Đường đến Đông Nam xa xôi

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Sáng hôm sau, Đường Hiên ngủ nướng tới khi mặt trời lên cao còn chưa chịu rời giường.



Sau khi lăn qua lăn lại trên giường, cuối cùng ngủ không được nữa, y ngồi trên giường gọi Đại Hùng.



“Tiểu Hiên!” Tô Ngọc nãy giờ cứ đi lại trước cửa, nghe gọi thì chạy như bay vào: “Làm sao vậy?”



Hừ! Đường Hiên ôm cánh tay, hất cằm, trợn mắt.



Tiểu thiếu gia này lại làm sao nữa?



Tô Ngọc lúng túng muốn khóc.



Tiểu Hiên cái gì cũng tốt, nhưng mà, sao lại vui buồn thất thường như vậy?



Nói tức giận liền tức giận, mình căn bản không biết nguyên nhân.



Đại Hùng ngu ngốc, không biết hôn gọi ta rời giường vào buổi sáng! Cứ quanh đi quẩn lại trước cửa, cửa thì có cái quái gì đáng lòng vòng cơ chứ?



Đường Tiểu Lục tiếp tục dẩu môi trừng Đại Hùng, nghĩ thầm: nếu bây giờ ngươi tới đây hôn nhẹ, ta liền tha thứ cho ngươi.



“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc cố thu can đảm mà ngồi trên giường, kéo y vào lồng ngực mình.



Ôm cũng tạm được. Tâm tình Đường Hiên mới tốt hơn một chút, tựa vào trong lòng hắn rồi chọc bụng của hắn.



“Tối qua ngủ không được?” Tô Ngọc đưa tay vuốt tóc Đường Hiên, vừa mượt vừa mềm, như lông của cún con mới sinh.



Đại Hùng dù ngu ngốc, cũng biết chuyện này không thể nói ra, vì thế vụng trộm cười một mình.



“Ngủ không ngon!” Đường Hiên nằm trên bụng hắn, nghĩ thầm: ngủ một mình, ngủ ngon mới là lạ!



“Vậy thức dậy ăn chút gì trước đi, sau đó ngủ tiếp.” Tô Ngọc ôm y ngồi, đưa tay giúp y mặc quần áo.



“Vậy buổi sáng ngươi làm gì?” Đường Hiên hỏi hắn.



“Ta mượn chút bạc, muốn đi thành Đông mua một số binh khí.” Tô Ngọc không cẩn thận nói lỡ miệng.



“Mượn bạc?” Đường Hiên trừng to mắt,:”Mượn ai?”



“Thì. . . Thì là một số bằng hữu của phụ thân khi còn sống.” Tô Ngọc lắp bắp giải thích.



“Ngươi thà rằng hạ mình chạy tới hỏi mượn của người khác, mà không chịu hỏi mượn ta?” Đường Hiên ngồi trên giường nhìn hắn.



“Tiểu Hiên, Tiểu Hiên, ngươi nghe ta nói, sau này cái gì ta cũng nghe ngươi, được không?” Tô Ngọc cúi đầu, tới gần hôn y.



Bởi vì mình phát hiện, đối với Tiểu Hiên mà nói, hôn nhẹ dễ làm y đồng ý hơn là giảng đạo lý.



“Hừ!” Đường Hiên lau miệng, “Lúc trước ngươi không dám gạt ta.”



“. . . Chỉ lần này.” Tô Ngọc ôm y ngồi lên chân mình: “Chỉ lần này thôi.”



“Lần này cũng không cho.” Đường Hiên trừng mắt.



“Ừm, sau này sẽ không, bảo đảm sẽ không.” Tô Ngọc nháy mắt mấy cái, vẻ mặt chân thành.
Đường Khải còn chưa nói xong đã bị Đường Diệp dùng môi chặn lại.



Ngày mai mình sẽ đi, chuyến đi này, ít nhất cũng mất ba tháng.



Vậy đêm nay, cho hắn phóng túng một lần đi.



“Tiểu Diệp. . .”



“Ừm.”



“Được không?”



“. . .”



“Ừm?”



“. . .Được.”



Sau đó, trong phòng tối đen.



Bởi vì người nào đó thẹn thùng, cho nên người nào đó đành phải thổi tắt nến.



Dù sao cũng nhìn không thấy, còn có thể mò mẫn, còn có thể hôn.



Sau nửa đêm, Đường Diệp nằm trong lòng Đường Khải, dùng tay cọ vai hắn.



Trên làn da màu mật ong có một cái dấu răng màu đỏ sậm.



Đó là lần đầu tiên, mình cắn.



“Cái này có thể mất không?” Đường Diệp ngẩng đầu hỏi hắn.



“Không biết, nếu mất, đệ cắn lại.” Đường Khải vuốt nhẹ lưng trần của y, không nỡ ngừng tay.



“Ca.” Đường Diệp tựa vào ngực của hắn: “Lần này đệ đi mất ba tháng.”



“Ừm.” Đường Khải thở dài, “Phải chăm sóc mình cho tốt.”



“Đệ biết, ca cũng vậy.” Đường Diệp mím môi: “Vậy. . . vậy. . . nếu ca muốn. . . Ưm. . . ”



“Sợ ca thừa dịp không có đệ ở đây mà tìm người khác?” Đường Khải buồn cười nhìn y.



“Ngươi dám!” Đường Diệp trừng mắt.



“Ngốc.” Đường Khải xoay người, đè y dưới thân: “Chúng ta làm phần của ba tháng đi.”



“Này, ngươi. . . ưm. . .”



Trên bàn, ánh nến nhẹ tắt, màn lụa màu xanh chẳng biết lúc nào đã rũ xuống.



Tiếng rên rỉ trầm thấp và tiếng thở dốc nặng nề, ánh sao nhạt nhẽo cũng như bị nhiễm.