Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 25 : Vạn dặm xa xôi đường trắc trở

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Trên đảo nhỏ Đông Hải, Trình Mộc Phong và Hạ Như Uyên đang xem thuỷ binh tập luyện.



“Đều là đám ô hợp.” Vẻ mặt Trình Mộc Phong khinh thường.



“Trình thiếu hiệp ngươi có ý gì?” Hạ Như Uyên bất mãn nói, “Bọn họ đều là nhân tài được công chúa tuyển chọn.”



“Kém là kém, chẳng lẽ không được nói?” Trình Mộc Phong hừ lạnh một tiếng, phất áo bỏ đi.



Hạ Như Uyên nhìn bóng lưng Trình Mộc Phong, sắc mặt xanh mét.



Phía dưới có mấy đầu lĩnh nhỏ thấy vậy, trong lòng có chút buồn bực, đã xảy ra chuyện gì? Sau nửa đêm, cửa phòng khép hờ bị người đẩy ra, một đại thúc râu quai nón chợt tiến vào.



Trình Mộc Phong trở về phòng, đẩy cửa vào thì thấy có một bộ hỉ phục đặt ngay ngắn chỉnh tề trên giường, đỏ đến mức nhức mắt.



Mắt thấy ngày thành thân gần tới, tự biết chuyện vẫn tiến triển chậm chạp như cũ, Trình Mộc Phong cảm thấy có chút sốt ruột, hận không thể lấy đao trực tiếp chém Hạ Ngọc Như.



Ngoài cửa sổ có động tĩnh rất nhỏ, Trình Mộc Phong vừa cảnh giác quay đầu thì thấy một phi tiêu phá cửa sổ mà vào, ghim chặt trên bàn.



Sau khi mở ra vốn sửng sốt, sau đó nhịn không được mà lắc đầu cười.



Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh bàn nhìn gã, không nói lời nào.



Người nọ nhẹ nhàng xé sau tai mình, một tấm mặt nạ đã bị lột xuống.



Dưới mặt nạ là gương mặt tròn như em bé, má có lúm đồng tiền khi cười, đây là sát thủ nhỏ được Thần Tử Việt dạy dỗ.



“Thiếu Cung Chủ.” Diệp Nhiên cười, ánh mắt nheo nheo.



“Ngươi tới khi nào?” Trình Mộc Phong hỏi.



“Ngày giải vờ thất bại ở núi Lạc Đường, ta liền ngày đêm đi gấp đến Đông Hải, Thần bảo chủ sắp xếp người giúp đỡ, ta liền dịch dung trà trộn vào.” Vẻ mặt Diệp Nhiên vui vẻ: “Đến bây giờ chưa có người nào phát hiện!”



Nếu như bị người phát hiện thì ngươi đã sớm mất mạng rồi! Lòng Trình Mộc Phong tràn đầy bất đắc dĩ, sao gã luôn phấn khởi như vậy?



“Đúng rồi, hiện tại ta gọi là Tiền Đại Phú.” Diệp Nhiên ngồi xuống dùng trà: “Thần bảo chủ nói, tên càng tục càng giống người xấu! Ta vốn muốn lấy tên Kim Ngân Mãn. . .”



“Được rồi, được rồi, tên Tiền Đại Phú đã đủ tục, chúng ta phải thương lượng kế hoạch tiếp theo.” Trình Mộc Phong cắt ngang lời gã.



Diệp Nhiên le lưỡi, Thiếu Cung Chủ không thích đùa, vẫn là sư phụ tốt nhất!




Đưa tay sờ dưới thân y, thì ra Tiểu Hiên cũng có cảm giác.



Đường Hiên bị hắn để nằm ngửa trên giường, cả người đã sớm lộ ra màu hoa đào, mắt ẩm ướt, mười ngón tay nắm chặt lấy chăn đơn dưới thân, âm thanh từ miệng như vỡ vụn từng tiếng.



Mình xem tập tranh kia không ít, nhưng chỉ xem mà thôi, tối đa là tự mình . . . Cái kia. . . Tay. . . Mà lúc này. . . Nơi đó. . . Là tay hắn. . .



Vì thế từng đợt từng đợt tình dục, lý trí từng chút từng chút mà bị dục vọng chiếm giữ.



Đột nhiên cảm thấy trước mắt là màu trắng xóa.



Nhìn bộ dáng diễm lệ Đường Hiên trong tay mình lên đỉnh, Tô Ngọc cúi người nhẹ nhàng liếm liếm bờ môi của y.



Đường Hiên vốn đã choáng váng, bị Tô Ngọc hôn, trong đầu đột nhiên oanh một tiếng nhớ ra, kế tiếp, là . . . là phải. . .



Không thể nào, đau chết người đó!



“Ta mệt!” Đường Hiên lâm trận bỏ chạy, túm chăn bao lấy mình.



“Tiểu Hiên. . .”



“Không cho nói.” Đường Hiên cắt ngang hắn: “Nói nữa thì ngươi tới thư phòng ngủ đi!”



“Tiểu Hiên. . .” Tô Ngọc thở dài, nằm nghiêng bên cạnh y: “Nghỉ ngơi sớm đi.”



Đường Hiên nằm trong chăn một lát, cảm thấy tim đã đập yên ổn một chút.



Vì thế cảm thấy vừa rồi mình. . . không có lương tâm.



Cái kia. . . Hiện tại Đại Hùng rất khó chịu?



Tay. . . Tay cho hắn dùng một chút vậy.



Có phần xấu hổ, nhưng tay vẫn lộ ra ngoài.



Sau đó cảm thấy được tay mình bị người cầm, sau đó. . .



Cả hai người trong và ngoài chăn, mặt đã cực kỳ hồng, cực kỳ hồng. . .