Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 27 : Một đêm nghe mưa ở Tiểu Lâu

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


“Được rồi Tam ca, ca mau về đi.” Đường Hiên đưa tay đẩy Đường Diệp: “Không còn sớm nữa.”



“Đêm nay ca không về.” Vẻ mặt Đường Diệp rất nghiêm túc: “Chúng ta thảo luận một chút về chuyện giữa đệ và tên mập kia đi.”



“Không cho ca gọi hắn là tên mập.” Đường Hiên vỗ bàn: “Hắn có tên!”



“Đệ nhìn trúng hắn thật? Hắn có cái gì tốt, hả?” Đường Diệp vô cùng căm phẫn.



“Hắn cái gì cũng tốt.” Đường Hiên lẩm bẩm.



“Nhiều tỷ tỷ xinh đẹp như vậy đệ lại không thích, lại đi thích một nam nhân. Nam nhân thì nam nhân, dù thế nào thì cũng nên tìm một người như Tam ca ta, ngươi nói tên mập. . . Tô Ngọc, từ võ công đến tài văn, lại nói về gia thế và diện mạo, cái gì cũng không có!” Đường Diệp nghiến răng nghiến lợi, càng nói càng căm giận, mình không dễ dàng nuôi tiểu hài tử bảo bối lớn, không thể cứ như vậy mà bị người ta cướp đi.



“Đệ không cho ca phê bình hắn.” Đường Hiên đứng lên thật mạnh, khóe mắt đỏ bừng.



Dựa vào cái gì mà nói Đại Hùng như vậy?



Võ công không tốt thì làm sao? Bộ dáng không đẹp thì làm sao? Mình thích hắn là được.



“Tiểu Lục?” Đường Diệp hoảng sợ. Đang yên đang lành mà nói khóc liền khóc, mình không có ý gì hết, đúng là lời nói không dễ nghe một chút, nhưng cũng thật sự quá quan trọng những chuyện kia.



“Ca không được nói hắn như vậy.” Mắt Đường Hiên đỏ hồng mà trừng Đường Diệp.



“Được, được, được. Ca không nói, không nói nữa.” Đường Diệp đầu hàng, lại có chút không cam lòng: “Đệ xem xem, mới nói hắn có hai câu đệ đã khóc?”



Đường Hiên khụt khà khụt khịt phụng phịu, đẩy Đường Diệp ra, bò lên giường.



“Đệ thật có dự định lâu dài với hắn?” Đường Diệp vui vẻ bò lên giường, gác chân ngồi đối diện y, vỗ bả vai tiểu hài tử.



Mặt Đường Hiên đỏ lên, không nói chuyện, lặng im.



“Đệ biết không?” Đường Diệp đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.



“Hả?” Đường Hiên nghi hoặc: “Biết cái gì?”



“Đệ và hắn đều là nam nhân, ít ra cũng phải có một người biết làm. . . cái kia chứ?” Đường Diệp cười xấu xa.



“Tam ca!!!” Mặt Đường Hiên đỏ đến mức thiếu chút nữa là nổ mạnh, có người nào đem chuyện kia nói quang minh chính đại như vậy?



“Biết hay không?” Đường Diệp kề sát Đường Hiên, liên tiếp lên tiếng truy hỏi.



Lỗ tai Đường Tiểu Lục nóng tới mức sắp thoát ra hơi nước, định kéo chăn bao lấy chính mình.
Đường Diệp ra sức nghĩ một hồi, vẫn không nhớ trước chín tuổi có chuyện gì xảy ra.



Suy nghĩ liền đau đầu.



Nghe đại ca nói năm chín tuổi, đầu mình bị thương, cho nên mới mất trí nhớ.



“Lúc ta còn nhỏ là dạng gì?” Đường Diệp còn nhớ rõ mình đã từng hỏi Đường Khải vấn đề này.



Đường Khải không nói chuyện, chỉ cười cười.



Có cái gì không thể nói? Đường Diệp mím môi.



Ký ức sớm nhất của mình là năm chín tuổi nhìn thấy Đường Khải.



Khi đó mình nằm trên giường, mở mắt ra liền thấy hắn đang mỉm cười, rõ ràng chỉ lớn hơn mình ba tuổi, lại trầm ổn hơn mình.



Sau này phát hiện mình mất trí nhớ, cảm thấy không thể tin mọi thứ xung quanh, chỉ có hắn đến chơi với mình mỗi ngày.



“Đừng sợ nha, ta là đại ca của đệ.” Đường Khải cười ôn hòa, vừa cười vừa đưa một chuỗi đường hồ lô cho mình.



Quả sơn trà đỏ au, vỏ bọc đường trong suốt, cắn một miếng, chua chua ngọt ngọt.



Khuôn mặt tươi cười của Đường Khải và mứt quả chua ngọt, đó là định nghĩa hạnh phúc sớm nhất của mình.



Lớn một chút, khái niệm hạnh phúc càng ngày càng nhiều.



Cùng hắn đi dạo hội chùa, nhiều người thì sợ lạc nhau, vì thế hắn nắm chặt tay mình, sau khi buông ra thì đều là mồ hôi, không thể nói rõ là của ai.



Mình không làm bài, bị phụ thân trách phạt, quỳ ở trong từ đường vừa lạnh vừa đói, hắn vụng trộm leo vào từ cửa sổ, còn mang chăn bông và đồ ăn nóng hổi cho mình.



Còn có năm ấy, mình mắc bệnh nặng lạ lùng, hắn vẫn ở bên mình, mớm thuốc xúc cơm, còn truyện cười cho mình.



Lần đầu tiên tâm động, lần đầu tiên động tình.



Tất cả hạnh phúc đều có liên quan tới hắn.



Đường Diệp cười ngốc như vậy, lấy ngọc bội nhỏ bên hông ra xem.



Không gặp lâu như vậy, hắn có nhớ đến mình hay không, dù chỉ một chút.