Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 3 : Tô gia công tử cực kỳ xấu hổ

Ngày đăng: 22:46 19/04/20


Qua một lát, Trình Mộc Phong vỗ vỗ Phương Hử: “Ra đây.”



Phương Hử hé mắt ra ngoài, nhìn lướt qua người Trình Mộc Phong.



“Xem đủ chưa?” Trình Mộc Phong buồn cười nhìn y: “Ta mặc quần áo.”



Phương Hử giấu đầu trong chăn, không hé răng.



“Làm sao vậy?” Trình Mộc Phong có phần khó hiểu.



“Không có gì.” Giọng nói của Phương Hử có chút nghẹn ngào.



Trình Mộc Phong càng khó hiểu, tiểu hài tử trong chăn như đang run rẩy, đành chui vào chăn.



“Ngươi làm gì vậy?” Phương Hử liều mạng lùi vào tường: “Ra ngoài!”



Trình Mộc Phong đưa tay kéo tiểu hài tử vào trong lồng ngực mình, cảm thấy thân thể y có biến hóa nho nhỏ, lắc đầu cười nhẹ.



Phương Hử lúng túng, suýt khóc thành tiếng, cái gì cũng chưa xem, nơi đó của mình lại có phản ứng!



“Ngoan.” Trình Mộc Phong thương tiếc ôm chặt thân thể nhỏ đang run rẩy. Hắn xoay người y lại, rồi dịu dàng hôn y.



“Mộc Phong…” Phương Hử khẩn trương không biết làm sao: “Ngươi làm gì vậy?”



Làm gì còn phải hỏi sao? Trình Mộc Phong có phần buồn cười, lại có chút vui mừng vì sự ngây ngô và mẫn cảm của Phương Hử. Vì thế miệng hắn càng ra sức hoạt động.



“Thoải mái không?”



Sau khi xong việc, Trình Mộc Phong nhẹ giọng hỏi bên tai Phương Hử.



Mặt Phương Hử đỏ lên, hận không thể ngất đi, người nọ vẫn không biết xấu hổ mà cọ xát mình.



“Là ngươi câu dẫn ta.” Trình Mộc Phong lôi kéo tay y dò xét xuống phía dưới: “Tự mình châm lửa thì tự mình dập tắt.”




Đai hội Võ lâm lần này muốn chọn một Minh Chủ mới, vì vậy mà các môn phái đều khá xem trọng sự kiện này. Phái nào cũng phái ít nhất mười mấy người đến đây. Bất luận là tài lực hay võ công, Vân Sát Bảo vẫn là đệ nhất trên giang hồ. Vì vậy, Đường gia cố ý dành khu vực lớn cho Vân Sát Bảo, lại không ngờ Dạ Lan San chỉ phái một mình Trình Mộc Phong đi, lại thêm một Phương Hử, hai người ngồi đây thì khó tránh khỏi bị người khác chú ý.



“Lạnh quá!.” Phương Hử hà hơi vào tay: “Sao không mở Đại hội Võ lâm trong phòng?” Trong lòng có một câu chưa nói ra, mùa đông mà cứ ở bên ngoài chịu lạnh, không bệnh hết sao?



“Muốn luận võ, không thể đánh trong phòng.” Trình Mộc Phong đau lòng vì tiểu hài tử, nhìn khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ ửng của y, đừng sinh bệnh nữa nha.



“Hắt xì!” Phương Hử hắt xì hơi.



“Nếu không thì ta kêu Đường chưởng môn chuẩn bị phòng cho ngươi, ngươi ở đó chờ ta?”



“Không cần!” Phương Hử lắc đầu, cực kỳ bướng bỉnh: “Ta muốn xem luận võ.”



Trình Mộc Phong bất đắc dĩ, đành phải cầm tay Phương Hử, từ từ truyền nội lực cho y.



Người chung quanh thấy thế đều giật mình. Tuy tuyết không lớn, nhưng cũng không nhỏ, lại không có tuyết rơi trên người bọn họ, nội lực thâm sâu tới mức nào mới làm được?



Trình Mộc Phong nghe những người xung quanh bàn tán, khóe miệng cong lên, không dừng hành động này lại. Dù sao thì sư phụ từng nói, lần này gây ra động tĩnh càng lớn càng tốt.



“Trình thiếu hiệp.” Tên béo vừa đụng hai người ở cửa đột nhiên đi tới trước mặt hai người.



“Có việc?” Trình Mộc Phong nâng mắt.



“Ta thấy nơi này còn chỗ trống, không biết chúng ta có thể ngồi không?” Tô Ngọc có chút xấu hổ mở miệng, vừa đến đây mới phát hiện, Đường gia chỉ sắp xếp một bàn ba ghế cho môn phái lớn.



Người xung quanh nghe thấy, khinh thường hừ lạnh. Vị trí này được chủ nhà sắp xếp. muốn ngồi thì ngồi sao?



“Được, các ngươi ngồi đi.” Phương Hử không coi trọng, cảm thấy nếu để ghế trống nhiều như vậy, không bằng để người khác ngồi.



“Đa tạ công tử, Trình thiếu hiệp…” Tô Ngọc vẫn có chút do dự.



“Ngồi đi.” Trình Mộc Phong gật đầu, vài người tới ngồi thêm cũng được, thân hình to lớn như vậy, có thể chắn gió cho vợ ta.