Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ
Chương 34 : Trưởng tử Đường Môn đi Đông Nam
Ngày đăng: 22:47 19/04/20
Đường Diệp trở về phòng mình, đẩy cửa thì bị người bụm miệng,
Dưới tình thế cấp bách, trở tay đánh tới người nọ phía sau, nhưng bị hắn dễ dàng tránh thoát.
Ngay sau đó, đã bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
“Lại chạy tới chỗ kia uống rượu?” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“. . . Đại ca?” Đường Diệp sửng sốt, vội vàng xoay người nhìn hắn.
Ánh mắt đã thích ứng với bóng tối, dưới ánh trăng, Đường Khải đang nhìn mình cười.
“Ngốc rồi à?” Đường Diệp nhéo nhéo mũi y.
“Sao ca lại tới đây?” Đường Diệp vui mừng quá đỗi, y nhảy phắt đu lên người hắn.
“Lão Tứ từ Bắc Cương trở về, chuyện trong nhà do hắn quản.” Đường Khải ôm y ngồi bên cạnh bàn: “Ca liền tới tìm đệ.”
“Vậy ca muốn đi gặp phụ thân không?” Đường Diệp hỏi hắn.
“Đương nhiên không cần.” Đường Khải cúi đầu cắn hắn khuôn mặt của hắn: “Gặp phụ thân, nếu không bị mắng thì sẽ có chuyện cho ca làm, hiện tại ca chỉ muốn ở với đệ, không muốn làm cái khác.”
“Lười biếng!” Đường Diệp đưa tay chỉ hắn.
“Mấy ngày nay có nhớ ca không?” Đường Khải nắm ngón tay y vào trong tay, thấp giọng hỏi.
“Không có.” Đường Diệp lắc đầu quầy quậy.
“Thật không?” Đường Khải cười ra tiếng: “Vậy tối nay phải bị phạt. . .”
“. . .Ca chưa từng nhớ đệ, sao đệ lại nhớ ca?” Đường Khải mím môi, nhỏ giọng lầm bầm.
“Sao đệ biết ca không nhớ đệ?” Đường Khải đưa tay, ái muội xoa xoa vành tai của y.
“Mỗi ngày Tô Ngọc đều viết thư cho Tiểu Lục, ca không viết cho đệ.” Đường Diệp căm giận.
“Nếu ca không sợ người ta phát hiện thì. . . Tiểu Lục?” Đường Khải nói một nửa mới phản ứng kịp: “Tiểu Lục đến đây?”
“Đúng vậy, nó tới để giúp Tô Ngọc áp tiêu, cũng không dám gặp phụ thân như ca, ở khách điếm. Chẳng qua là nó sắp đi. . . Ngày mai đệ dẫn ca đi gặp nó.” Đường Diệp vặn người trên đùi Đường Khải, thay đổi tư thế thoải mái.
“Chuyện của ngày mai để ngày mai nói, phải giải quyết hết chuyện đêm nay trước.” Trong mắt Đường Khải xuất hiện ngọn lửa.
“Không được, phụ thân ở trong phòng đối diện.” Đường Diệp giật mình: “Không được!”
“Ca dẫn đệ ra ngoài.” Đường Khải kéo tay y dò xét dưới người mình: “Đệ để ca phải chịu đựng như vậy?”
“. . .” Tay Đường Diệp còn chưa đụng đến nơi đó, mặt đã đỏ muốn nổ.
Lén lút vào khách điếm trong thành, Đường Khải mới vừa vào cửa liền vội vã hôn y.
“Không mệt.” Đường Khải tới gần hôn nhẹ y: “Đệ mệt thì ngủ đi, ca giúp đệ tắm rửa.”
Trong lòng có phần buồn bực, vì sao dù là ở trên hay ở dưới, mình đều mệt?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Đường Diệp liền rời khỏi giường.
“Bảo bối, làm sao vậy?” Đường Khải ngồi dậy hỏi y.
“Phụ thân nói sáng nay đệ phải đến thư phòng.” Đường Diệp vừa buộc nút thắt vừa đáp.
“Phụ thân gọi đệ tới Đông Nam làm gì?” Đường Khải cũng rời giường mặc quần áo.
“Đọc sách.” Mặt Đường Diệp khóc lóc thảm thiết: “Còn có viết văn chương.”
“Đọc sách viết văn chương?” Đường Khải bó tay: “Đệ làm mấy cái này?”
Nguồn :
“Đúng vậy.” Đường Diệp buồn rầu: “Cũng không để đệ nhúng tay chuyện hiệu buôn, bắt đệ mỗi ngày xem sách cổ, xem xong liền hỏi nhận xét của đệ, còn kêu đệ viết văn chương, mỗi lần dày một xấp.”
“Sách cổ?” Đường Khải càng bó tay: “Phụ thân cho đệ đọc những thứ này làm gì?”
“Đệ nào biết, đại khái là muốn đệ thi Trạng Nguyên.” Đường Diệp bất đắc dĩ: “Ca. trước chín tuổi đệ là một vị thần đồng phải không? Cái loại đọc đến đâu nhớ đến đấy, cho nên phụ thân mới muốn đệ đọc sách như vậy?”
“Thì đệ là thần đồng mà.” Đường Khải xoa xoa đầu của y: “Muốn ăn bữa sáng trước hay không? Hiện tại phụ thân chắc chắn còn đang ngủ.”
“Được.” Đường Diệp gật đầu, sau khi rửa mặt xong ra ngoài với Đường Khải
Thời gian còn sớm, bởi vậy trên đường lớn không có bao nhiêu người, chỉ có quán mì nhỏ ở góc đường.
Tay chân chủ quầy cực kỳ nhanh nhẹn, rất nhanh liền có hai chén cá viên nóng hầm hập đặt trên bàn.
“Ca, cho ca ăn cái này, Đông Nam mới có.” Đường Diệp đưa cá viên đến miệng Đường Khải.
Miệng Đường Khải cong lên, cúi đầu ăn luôn viên kia.
“Ngon không?” Đường Diệp hỏi hắn.
“Ăn ngon.” Đường Khải gật đầu: “Cái gì Tiểu Diệp cho ca cũng ngon.”
Đường Diệp có phần đỏ mặt, cúi đầu ăn mì sợi trong chén mình.
Ngọn đèn mờ nhạt, quán nhỏ mộc mạc, mì sợi đơn giản, còn có. . . Đường Khải bên cạnh.
Mãi đến rất nhiều năm sau, mỗi lần Đường Diệp nhớ tới cảnh này, vẫn muốn rơi nước mắt.
Trải qua quá nhiều chuyện mới phát hiện, chỉ cần hai người có thể bình bình đạm đạm ở một chỗ, cũng là hạnh phúc lớn nhất.