Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 38 : Lòng này chỉ chấp nhận một người đến trọn đời

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


“Đệ dẫn ca đi đâu?” Đường Khải có chút buồn bực.



Đường Hiên tạm thời không giải thích rõ, dứt khoát dẫn hắn đến chỗ Trình Mộc Phong.



Mãi đến khi hoàng hôn, Đường Khải mới về khách điếm.



Đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đường Diệp đang nằm sấp lên bàn ngủ.



“Ca.” Nghe thấy tiếng động, Đường Diệp ngồi dậy, mơ mơ màng màng nháy nháy mắt.



“. . . Ừm.” Đường Khải ngồi xổm trước người y nhíu mày: “Sao lại nằm sấp trên bàn ngủ?”



“Chờ ca, buổi sáng thức dậy không thấy ca.” Giọng nói Đường Diệp nho nhỏ.



“Vốn đi mua bữa sáng, nhưng tạm thời có việc trì hoãn.” Đường Khải cười cười, cầm lấy tay y.



Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ còn lạnh hơn so với trước kia.



Đường Diệp trước mắt sắc mặt tái nhợt, trong mắt có chút bất an, cũng có chút thấp thỏm.



Nhịn không được liền cầm chặt tay y.



“Tiểu Diệp.” Đường Khải nói khẽ: “Chúng ta thành thân đi.”



“Cái gì?” Đường Diệp không thể tin.



“Đi, ca dẫn đệ tới một nơi.” Đường Khải không giải thích thêm, kéo Đường Diệp ra ngoài.



Ra khỏi khách điếm, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, rẽ một cái là đến chỗ thờ nguyệt lão cũ nho nhỏ.



“Thành thân là phải mặc đồ màu đỏ.” Đường Khải nhìn áo trắng của Đường Diệp, thuận tay cầm sợi dây đỏ dưới tàng cây, thắt trên cổ tay y: “Dùng cái này thay thế đi.”



“Ca.” Khóe mắt Đường Diệp đỏ bừng.



“Đừng khóc.” Đường Khải kéo y quỳ trên bồ đoàn.



Cúi đầu, nhị bái, tam bái.



Từ đó về sau, sẽ không bao giờ buông tay.



Đường Diệp quỳ trên bồ đoàn, cảm thấy mình như đang nằm mơ.



Đường Khải cũng không giải thích, chỉ đưa tay kéo y, cúi đầu hôn thật sâu.



Đường Diệp nhắm mắt lại, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút gì đó, mà lại không dám hỏi, cũng không muốn hỏi hắn nguyên nhân, chỉ ngoan ngoãn theo ý của hắn.



Cảm thấy y đang bất lực và sợ hãi, trong lòng Đường Khải khó chịu.



Tiểu Hiên nói không sai, trong chuyện này, Tiểu Diệp là người vô tội nhất.



Đối với Nhạc Uy, mình đương nhiên hận thấu xương.



Nhưng đối với Tiểu Diệp, vô luận như thế nào mình cũng không hận được.



Ngược lại, lúc biết được sự thật, trừ sự kinh ngạc và phẫn nộ, còn có đau lòng.



Lúc bàn bạc biện pháp đối phó với Trình Mộc Phong, mình bác bỏ kế hoạch của hắn, nguyên nhân chỉ có một.




Vì thế trong hai canh giờ, Phương Tiểu Hử thượng thổ hạ tả chạy hơn mười chuyến nhà vệ sinh.



Khi rốt cục cảm thấy thư thái, cả người cũng gần như vô lực, miễn cưỡng rụt vào trong chăn.



Sao ăn cái gì cũng không biết đói và no? Trình Mộc Phong nhíu mày.



Như vậy thế nào được.



“Mộc Phong.” Trước khi Trình Mộc Phong nổi giận, Phương Hử giành mở miệng, đáng thương tội nghiệp nói: “Khó chịu.”



Trình Mộc Phong thở dài.



Đã bệnh thành như vậy, mình nói thế nào với y?



“Khó chịu chỗ nào?” Trình Mộc Phong ngồi ở bên cạnh y.



“Bụng.” Phương Hử ở trong chăn chui ra.



Bàn tay Trình Mộc Phong tiến vào trong áo ngắn của y, xoa xoa bụng giúp y.



Mềm nhũn.



Vì thế đầu chui vào chăn, muốn hôn miệng hai cái.



“Các ngươi đang làm gì?” Cửa truyền đến giọng nói kinh ngạc của Chu Tử.



“Không có gì!” Phương Hử giật mình, mạnh mẽ ngồi dậy từ trên giường.



Ngu ngốc! Trong lòng Trình Mộc Phong âm thầm kêu khổ, muốn đè y trở về, cũng không kịp.



Y phục tiểu hài tử rộng mở, trên vai, trên bụng đều là dấu vết màu đỏ ái muội.



“Các ngươi quá càn quấy rồi!” Chu Tử giận dữ.



Mình không phản đối hai người bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng tiểu hài tử mới lớn, sao lại hoang đường như vậy?



“Chu tiền bối.” Trình Mộc Phong có phần xấu hổ.



“Tiểu Phong, ngày mai ngươi lên đường trở về Vân Sát Bảo!” Chu Tử phủi tay ra ngoài: “Tiểu Hử, theo ta trở về khách điếm!”



“Phụ thân!” Nhìn bóng lưng Chu Tử, Phương Hử có chút oan ức.



Dù đây là hôn, nhưng mình và Mộc Phong hôn nhẹ là cùng quá rồi, cái khác cũng chưa làm mà!



Phụ thân thực hà khắc!



“Ngoan, không sao.” Trình Mộc Phong vỗ vỗ đầu y: “Ta đi nói rõ với Chu tiền bối trước, nói ngươi không thoải mái, ngày mai mới trở về khách điếm. Đêm nay ngươi ngủ một mình đi, ta đi phòng khách ngủ.”



“Ừm.” Phương Hử bất đắc dĩ gật đầu.



Ngủ một người.



Không tình nguyện. . .



Khi nào mình có thể thành thân. . .