Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ
Chương 5 : Đường Môn Lục thiếu gia trúng ám khí
Ngày đăng: 22:46 19/04/20
Vì trò náo nhiệt hôm trước, ấn tượng về Trình Mộc Phong trong lòng mọi người bị tổn thất nặng nề., Vì vậy, khi hắn đến Đường Môn, các đại môn phái đều vờ như không nhìn thấy, cũng không đứng dậy chào hỏi hắn.
Trình Mộc Phong cũng không cần, dẫn Phương Hử cùng Tô Ngọc ra ngồi ở giữa như cũ.
Phương Hử vốn không muốn trở lại, nhưng không chịu nổi Tô Ngọc khuyên bảo, thêm Trình Mộc Phong bảo đảm sẽ không làm ra chuyện quá giới hạn gì, nên rốt cục cũng theo tới. Nói cho cùng thì vì tính tình tiểu hài tử, hôm nay, Đại hội Võ lâm chính thức bắt đầu luận võ sẽ cực kỳ náo nhiệt.
“Ngươi ăn không?” Tô Ngọc lấy một đĩa đậu tằm rang xào cay từ tay gia đinh, đưa tới trước mặt Phương Hử.
Phương Hử nhìn, bên trong đậu tằm là ớt khô đỏ au cùng dầu mỡ, nhất thời lắc đầu liên tục: “Không, cay muốn chết.”
“Ăn rất ngon nha.” Tô Ngọc không cam lòng, gắp một miếng vào miệng mình.
Nghe tiếng hắn ta nhai thức ăn, cuối cùng Phương Hử tò mò ăn một miếng, kết quả là cay đến hít khí lạnh.
Tô Ngọc bị bộ dáng của y chọc cười, vội vàng cầm bao đường đưa cho y.
“Ngươi tới tham gia Đại hội Võ lâm hay là tới ăn uống?” Trình Mộc Phong cau mày nhìn Tô Ngọc.
“Ta rất lạnh nha, ăn cay một chút mới tốt.” Tô Ngọc xấu hổ gãi đầu.
Trình Mộc Phong lắc đầu, không nói chuyện với hắn ta nữa.
Tô Ngọc có phần bị đả kích, ngượng ngùng thu đậu tằm.
“Ngươi đừng để ý đến hắn, trời rất lạnh mà.” Phương Hử có lòng tốt sửa áo choàng cho Tô Ngọc, nhân cơ hội sờ cái bụng béo. Quả nhiên giống như trong tưởng tượng, mềm ghê… Hô, thật thỏa mãn.
Trình Mộc Phong dở khóc dở cười, sao tiểu hài tử này hứng thú với cái bụng béo đó thế?
“Ngươi không đi luận võ sao?” Phương Hử lại hỏi Tô Ngọc.
“Ta không đi.” Tô Ngọc có chút xấu hổ: “Võ công của ta không tốt, chỉ muốn gặp Tiểu Hiên.” Nói xong, nhìn thoáng qua trên đài, nhìn thấy Đường Hiên đang trừng mình.
“Sao hắn luôn trừng ngươi vậy?” Phương Hử cực kỳ buồn bực.
“Hắn không thích ta.” Tô Ngọc ủ rũ.
“Sau này ta dẫn ngươi đi Nam Hải, ở đó bốn mùa đều ấm áp.” Trình Mộc Phong nhẹ giọng hứa bên tai Phương Hử.
“Nhưng mà ̣phụ thân nói đó là nơi của Vân Sát Bảo, người ngoài không thể tới.” Phương Hử có chút lo lắng, quay đầu nói: “Ngươi dẫn ta tới, sư phụ ngươi có phạt ngươi không?”
“Ngươi cũng nói, người ngoài không được phép tới.” Trình Mộc Phong nhéo mũi y: “Thành thân với ta, ngươi không phải là người ngoài.”
Phương Hử đỏ mặt, trong lòng bất giác nhớ tới cảnh hai người trên giường ngày đó. Nếu thành thân, mỗi ngày đều phải làm cái việc xấu hổ muốn chết ấy sao?
“Nghĩ gì vậy?” Trình Mộc Phong chạm vào tai y.
“Không.” Phương Hử lắc đầu.
“Gạt người, ngươi chảy nước miếng rồi kìa.” Trình Mộc Phong nheo mắt.
“Hả?” Phương Hử vội vàng lấy tay lau, lại phát hiện không có, mới biết mình bị lừa. Y tức giận chỉ vào Trình Mộc Phong: “Tên lừa đảo!!”
Trình Mộc Phong ôm Phương Hử đến giường, cúi đầu hôn.
Phương Hử bất mãn, mỗi lần hôn y đều choáng quáng, không phải nam nhân!!
“Tiểu Hử.” Trình Mộc Phong nhìn chằm chằm tiểu hài tử xinh đẹp dưới thân, lấy tay nhéo khuôn mặt y: “Ngươi muốn thành thân với ta không?”
Sắc mặt Phương Hử đỏ bừng, ấp úng nói ra một tiếng: “Muốn.”
“Ngươi không hối hận?” Trình Mộc Phong xoay người ôm y, để Phương Hử nằm sấp trên người mình: “Ta đang nói tương lai, nếu ngươi phát hiện ta thay đổi, ngươi còn nguyện ý đi theo ta không?”
Trình Mộc Phong lo lắng không yên, Phương Hử nghe xong không phản ứng nhiều.
“Tiểu Hử?” Trình Mộc Phong nhẹ giọng kêu.
“Ta biết ngươi giấu ta rất nhiều chuyện. Không sao, ngươi không muốn nói, ta cũng không muốn biết.” Phương Hử vùi đầu trong lòng hắn: “… Chỉ cần ngươi thích ta là được.”
Trình Mộc Phong không ngờ y sẽ trả lời như vậy, nhất thời có chút ngây người.