Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 56 : Lòng này nhật nguyệt cùng chứng giám

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


Sau khi Đường Hiên trở về phòng, rầu rĩ chui vào trong lòng Tô Ngọc, bất động không nói năng gì.



“Phụ thân ngươi bảo ngươi ở lại nhà?” Trong lòng Tô Ngọc đã dự đoán được tám chín phần.



“Phụ thân nói hai năm sau nếu ngươi lấy được ngọc san hô mới để ta gặp ngươi. Ánh mắt Đường Hiên đỏ bừng, há miệng hung hăng cắn Tô Ngọc.



Đều là Đại Hùng không tốt, không có việc gì mà đồng ý bậy!



Tô Ngọc cau mày mặc y cắn, cũng không né tránh.



“Hu hu hu. . . Ngươi ngốc à?” Đường Tiểu Hiên cắn xong thì đau lòng, Đại Hùng ngu ngốc muốn chết.



“Ngươi chờ ta hai năm được không?” Tô Ngọc ôm chặt Đường Hiên: “Ta cũng không muốn xa ngươi lâu như vậy, nhưng đây là con đường duy nhất của chúng ta.”



Đường Tiểu Hiên khổ sở suýt sụp đổ, hai năm không gặp Đại Hùng, nghĩ thôi đã muốn khóc.



“Hai năm sau, ta bảo đảm tới đón ngươi.” Tô Ngọc cầm tay y: “Ngoan, bây giờ đáp ứng ta, chỉ một lần này, sau này cái gì ta cũng nghe theo ngươi.”



Đường Hiên vươn tay ôm cổ Tô Ngọc, mặt khóc nhăn thành bánh bao nhỏ.



Chia cắt uyên ương. . . Oa! Phụ thân là người xấu!



Dù trong lòng không nỡ, sáng sớm hôm sau, Tô Ngọc vẫn một mình ra khỏi Đường Môn.



Đường Tiểu Hiên trốn ở trong phòng, ôm gối đầu khóc nức nở.



Hu hu hu. . . Hai năm. . .



Ngoài cửa, Đường Tứ và Đường Ngũ đưa mắt nhìn nhau.



Làm sao bây giờ? Bình thường Tiểu Hiên không vui thì có đại ca bọn họ dỗ y, mình hoàn toàn không có kinh nghiệm!



Sau khi buồn bực một tháng, Đường Tiểu Hiên rốt cục suy nghĩ cẩn thận một chuyện.



Mình bây giờ không có việc gì làm, căn bản là không thể giúp Đại Hùng việc gì!



Đại Hùng khổ sở kiếm tiền, mình cũng phải cố gắng!



Ban ngày nghĩ trước nghĩ sau, tiểu thiếu gia Đường gia bắt đầu điên cuồng luyện võ hết ngày dài lại đêm thâu.



Hừ hừ, đến lúc đó nếu Đại Hùng làm không được thủ phủ, mình liền dẫn hắn bỏ trốn!



Dù như thế nào, mình và Đại Hùng sẽ ở bên nhau, ai cũng đừng hòng chia rẽ, phụ thân cũng không thể!


Đường Hiên cầm thư cho Đường Ngạo Thiên, dự đoán sẽ nhìn thấy phụ thân tức giận đến suýt nữa lật bàn.



Cả nhà mọi người nơm nớp lo sợ, trong lòng Đường Tiểu Hiên lại ngầm vui vẻ.



Đại ca đột nhiên đi như vậy, có nghĩa là có tin tức của Tam ca.



Vân Mộng thành ở phía nam, Đường Khải ngày đêm không ngừng đi tới, rốt cục mười ngày sau cũng đến chỗ cửa thành.



Sau khi vào thành ngay cả khách điếm cũng không kịp tìm, cưỡi ngựa thẳng đến đến Liễu trạch trong thành.



Liễu Vân Hi là thợ đúc đao nổi tiếng của Thiên Lang quốc, là người Đường Diệp quen biết duy nhất ở đây.



Gã sai vặt mở cửa, thu danh thiếp rồi đi vào thông báo, rất nhanh Đường Khải được mời đến phòng giữa.



“Đường huynh.” Tới một thanh y nam tử tiến vào từ ngoài cửa, ôm quyền chào hỏi với hắn.



“Tiểu Diệp đâu?” Đường Khải không có tâm tình khách sáo với gã.



“Không có ở chỗ ta.” Liễu Vân Hi nhíu mày.



Ánh mắt Đường Khải tối sầm lại, nắm chặt quả đấm kêu lên răng rắc.



“Hai năm mới tìm tới nơi đây, còn dám tỏ sắc mặt cho ta xem?” Liễu Vân Hi lạnh lùng cười: “Thật không biết Tiểu Diệp nhìn trúng ngươi ở chỗ nào?”



“Y ở đâu?” Đường Khải nghiến răng nghiến lợi.



“Y không muốn gặp ngươi.” Cằm Liễu Vân Hi nâng lên, khinh thường nói.



“Không thể.” Đường Khải không có một tia do dự.



“Ngươi để cho y đau khổ chờ hai năm, liền như vậy nắm chắc y không hận ngươi?” Liễu Vân Hi đánh giá Đường Khải một chút: “Ngươi có biết trong hai năm nay y ít nhiều đau khổ không?”



“Ta. . .”



“Chủ tử, công tử. . . y lại thổ huyết rồi.” Có gã sai vặt không kịp thở chạy vào, ngắt lời Đường Khải mà nói.



“Cái gì?” Liễu Vân Hi cả kinh, cũng chẳng quan tâm Đường Khải làm phiền, kéo hắn chạy tới hậu viện.



Trong tiểu viện tử thanh tĩnh, chống đỡ nằm trên ghế lớn, nằm ở trên là người mà đời này Đường Khải không muốn buông.



Thân hình gầy yếu, khuôn mặt trắng xanh, bên hông treo ngọc bội huyết ngọc mình đưa cho y.



Nhớ nhung thật lâu, lúc này thấy, ngược lại không dám tiến lên, sợ đây là một giấc mơ, khẽ vươn tay chạm vào, tất cả đều tan biến.