Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 58 : Xuân tùng nhận thủ lưỡng cư điệp

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


Lúc Đường Khải và Đường Diệp chạy tới Vương Cung Tây Xuyên, Đường Hiên đang thấp thỏm bất an ở nhà.



Ngồi hồi lâu, cuối cùng kềm nén không được, liền đứng dậy ra khỏi phòng đi đến trước đại viện.



“Tiểu thiếu gia.” Thủ vệ muốn hành lễ lại bị Đường Hiên ngăn lại.



Quay đầu nhìn ngó xung quanh, tiểu thiếu gia Đường Môn xoay mình phi lên nóc nhà, thật cẩn thận bóc ra một mái ngói nhìn xuống.



Trong phòng, tất cả thương bang Tây Nam đang tổ chức thương hội mỗi năm một lần.



Gần như ngay lập tức, Đường Hiên nhận ra Đại Hùng ngu ngốc mình nhớ mong đã hai năm kia.



Hắn đang yên lặng ngồi bên cạnh bàn, chậm rãi dùng trà.



Mặt mày, bộ dáng vẫn như trong trí nhớ, lại anh khí không ít.



Ánh mắt lợi hại, thần thái nho nhã, không phải tên vừa trắng vừa béo lại vô dụng trước kia.



Khóe mắt Đường Hiên đỏ lên, hận không thể như vậy xông vào ôm lấy hắn.



Hu hu hu. . . Vì sao Đại Hùng trở nên đen như vậy! Mình suýt chút nữa không nhận ra.



“Cho nên, thủ phủ năm nay vẫn là Đường chưởng môn.” Thương hội Tây Nam cười dài nói: “Đường chưởng môn, chúc mừng, chúc mừng.”



“Các vị cùng vui.” Đường Ngạo Thiên phái người thu danh sách trước mắt, ngẩng đầu tràn đầy thâm ý nhìn Tô Ngọc.



Đường Hiên ở trên nóc nhà nghe vậy thiếu chút nữa là khóc, nhưng Tô Ngọc không hoảng hốt, cũng không bận tâm, phái người trình bao vải tơ màu vàng lên.



“Đây là cái gì?” Hội trưởng thương hội nghi hoặc, vẻ mặt những người khác cũng khó hiểu.



Trong bao bố có một phong thư, phía trên dùng kim sắc xi hàn, còn che ngọc tỷ màu đỏ chói lọi.



“Ngự bút thư?” Mọi người giật mình, ào ào quỳ xuống hết thảy.



Nội dung thư rất đơn giản, phiên quốc Tây Vực nội loạn không ngừng, để bảo vệ thiên hạ thái bình, đặc phái đại tướng quân Lâm Hạo mang theo mười vạn binh đến trấn quốc, tự mình xuất chinh.



Kỳ thật chuyện này nói ra, không liên quan gì lớn đến thương hội Tây Nam, nhưng Thiên Tử lại bỏ thêm một câu ở cuối thư, tất cả quân nhu, lương thảo, vật tư đều Tô gia ở Tây Nam giúp đỡ triều đình phụ trách áp vận.



Chi phí ăn mặc của mười vạn đại quân, chỉ một bút này, đủ kiếm khoản mà người khác kiếm đã nhiều năm.



Thủ phủ năm nay là ai, không cần nói cũng biết.



Sắc mặt Đường Ngạo Thiên xanh mét, tính thiên tính địa, lại không tính đến lúc thời khắc mấu chốt, tiểu tử này lại có hoàng thượng làm chỗ dựa.



“Tô Ngọc!” Đường Tiểu Hiên rốt cuộc kềm nén không được mà mừng như điên, trực tiếp lao vào phòng.



“Tiểu Hiên.” Tô Ngọc ôm chặt lấy tiểu bảo bối của mình: “Ta tới đón ngươi.”



“Ta biết, hu hu hu. . . Ta biết ngươi nhất định sẽ làm được.” Đường Tiểu Hiên liều mạng ôm Tô Ngọc.



Trong phòng, những người khác đưa mắt nhìn nhau, thật lâu sau, đột nhiên không biết là ai, nhỏ giọng nói câu chúc mừng Đường chưởng môn.



Những người khác giật mình, vội vàng ôm quyền cùng chúc mừng, trong lúc này tiếng chúc mừng vang lên liên tiếp.



“Đường chưởng môn, chúc mừng nha.” Ngoài cửa xuất hiện một bạch y nhân, cười nói: “Vừa lúc ta phải ở chỗ này ba ngày, không biết có cơ hội uống chén rượu mừng hay không?”



“. . . Thần bảo chủ.” Đường Ngạo Thiên tức giận đến nghiến răng ken két, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị trúng kế.
“Cái gì?!” Đường Hiên kinh hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Phụ thân ta đồng ý?”



“Ừm, đồng ý.” Tô Ngọc nén cười.



“Ngươi nói cái gì mà người đồng ý?” Đường Hiên thật không thể tin.



“Ta nói, nếu người không đồng ý, ta và ngươi liền quỳ trước cổng Đường gia, quỳ đến khi tất cả mọi người đến xem, quỳ đến khi người đồng ý mới thôi.”



“Vậy thì rất xẩu hổ.” Đường Hiên lắc đầu mạnh.



“Đúng vậy, phụ thân ngươi cũng hiểu cực kỳ xấu hổ, suy nghĩ lại, hiện tại ta có tiền như vậy, cũng tuyệt đối không bạc đãi ngươi nên đồng ý.” Tô Ngọc nâng cằm nhỏ của y lên, hai mắt mỉm cười đối diện y: “Chúng ta sẽ thành hôn, vui không?”



“Vui!” Đường Hiên hoan hô, ôm đầu Tô Ngọc hung hăng hôn một cái rồi chạy ra ngoài: “Ta đi cám ơn phụ thân!”



“Không cần.” Tô Ngọc kéo y trở lại ngực mình: “Đã khuya, ngủ đi, sáng mai chúng ta đi cám ơn nhạc phụ đại nhân.”



“Vậy bây giờ làm gì?” Đường Hiên đưa tay nhéo mũi hắn.



“Ngươi nói đi?” Tô Ngọc bật cười, ôm y đặt lên giường, cúi người hôn cổ y.



“A. . . Không được cắn ta!” Mặt Đường Hiên đỏ hồng.



“Ngoan, đừng loạn động.” Tô Ngọc chen vào giữa hai chân của y, đưa tay hạ màn che giường xuống.



“Hu hu hu. . . Đau.”



“Thả lỏng một chút đi bảo bối.”



“Hu hu hu. . . Không làm nữa!”



“. . .”



“Hu hu hu. . . Ta nói ta không làm nữa!”



“. . .”



“Hu hu hu. . . Đau chết, đau chết ta rồi! Ngươi đi ra ngoài cho ta!”



“. . .”



“Hu hu hu. . .”



“. . .”



“Hu hu hu. . . Sao ngươi ra ngoài thật vậy?”



“. . .”



“A! Ngươi nhẹ một chút!”



“Ngoan.”



“Ừm…”



Nến đỏ khẽ cháy, kéo ra một buồng ấm áp xuân quang.