Bán Sơn Yêu Vũ Quá Giang Hồ

Chương 61 :

Ngày đăng: 22:47 19/04/20


“Đại Hùng!” Hôm nay Tô Ngọc đang tính sổ sách ở trong phòng, đột nhiên thấy Đường Hiên chạy vào.



“Làm sao vậy?” Tô Ngọc khẩn trương đưa tay ôm tiểu bảo bối của mình.



Đường Tiểu Hiên ấp úng, mặt lại đỏ bừng, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.



“Ngoan, làm sao vậy?” Tô Ngọc lại nhẹ giọng hỏi một câu.



“. . . Khó chịu.” Đường Tiểu Hiên lúng túng đến phát khóc.



“Sao lại khó chịu?” Tô Ngọc đưa tay sờ trán của y, cảm thấy có chút nóng: “Cảm lạnh rồi hả?”



“Không phải.” Đường Hiên ôm lấy cổ Tô Ngọc, mặt liều mạng vùi ở vai hắn, thẹn thùng đến mức hận không thể ngất đi: “. . . Nơi đó khó chịu.”



“Hả?” Tô Ngọc nhíu mày, kéo y từ trong lồng ngực mình ra, tỉ mỉ nhìn nhìn, chỉ thấy thủy quang trong đôi mắt mê ly của Đường Tiểu Hiên, khuôn mặt cũng phiếm hồng bất thường.



Trong lòng Tô Ngọc cả kinh: “Có người hạ dược ngươi?”



“Không phải.” Đường Hiên thiếu chút nữa là khóc, toàn thân nóng muốn chết, lại không biết nên nói như thế nào, vì thế ôm Tô Ngọc liều mạng cọ cọ: “Đại Hùng, Đại Hùng, ta khó chịu.”



Tô Ngọc nhìn Đường Tiểu Hiên trên người mình, có chút dở khóc dở cười ôm y trở về phòng ngủ.



Thật sự là con mèo con sao? Sao lại còn động tình?



Trở về phòng cởi y phục, toàn thân Đường Tiểu Hiên là màu hồng nhạt đáng yêu, dùng cả tay chân quấn lấy Tô Ngọc làm nũng.



Tuy tiểu bảo bối nhà mình ở trên giường luôn luôn không được tự nhiên, nhưng chủ động cầu hoan giống như lần này là lần đầu tiên, tuy trong lòng Tô Ngọc cực kỳ lạ lùng nhưng trước đồ ăn ngon, ai còn có tâm chú ý đến cái này, ăn trước nói sau.



Gã sai vặt chuẩn bị tốt nước tắm vừa mát vừa ấm, mãi đến sau nửa đêm, mới nghe thấy Tô Ngọc nói muốn dùng.



Sau khi thay nước xong, bọn sai vặt nhao nhao nháy mắt ra hiệu, Tô lão bản thật lợi hại, cơm chiều cũng chưa ăn, lại có thể lăn qua lăn lại cho tới bây giờ.



Tô Ngọc ôm Đường Hiên đặt vào trong thùng tắm, thật cẩn thận chà lau thân thể cho y.



Tình dục qua đi, tinh thần Đường Tiểu Hiên từ từ thanh tỉnh, nhớ lại bộ dáng vừa rồi của mình, hận không thể chết đuối trong nước.



Không còn mặt mũi nào gặp người nữa rồi. . .



“Sao lại thế?” Sau khi Tô Ngọc giúp y rửa sạch thân thể xong, dùng khăn bao lại rồi đặt trên giường.



“Không biết.” Đường Hiên vùi đầu vào gối giả chết.



“Nghe lời.” Tô Ngọc lật y lại: “Ngoan, nói cho ta biết chuyện này là sao?”


“Được.” Tô Ngọc cưng chiều tiểu bảo bối của mình.



“Nếu buổi tối ngươi ngủ trong hiệu buôn, ta liền đi đến chỗ Điền lão bản mua sách!” Đường Tiểu Hiên ngạo kiều ngẩng đầu.



“Không mua được nữa.” Tô Ngọc nén cười.



“Vì sao?” Đường Hiên nghi hoặc.



“Ta đã mua cửa hàng của lão Điền rồi.” Tô Ngọc cười nhìn y.



“. . .”



“Ta cũng mua Nam Phong quán, cho nên sau này ngươi mua không được những loại dược lung tung.” Tô Ngọc nói tiếp.



“Nam Phong quán?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hiên vốn sửng sốt, sau đó đen lại: “Còn những Tiểu quan thì sao?! Nói!”



“Cũng mua lại hết, ngươi muốn nhìn?” Tô Ngọc cười đau bụng.



“Ai muốn nhìn bọn hắn! Cũng không cho ngươi nhìn!” Đường Hiên đưa tay hung hăng bóp chặt quai hàm của hắn: “Đã đi xem chưa?! Không được gạt ta!”



“Có ngươi ở đây,ta còn có thời gian nhìn người khác sao?” Tô Ngọc thu lại vẻ trêu đùa: “Đã sớm cho nghỉ việc hết rồi, cho mỗi người chút bạc rồi để bọn họ về nhà.”



“Ưm. . .” Đường Hiên mím môi, ôm Đại Hùng cọ cọ.



Nửa tháng sau, các cậu ấm tìm đến Nam Phong quán đều đứng trên đường trợn mắt há hốc mồm, đây là cái gì đây là cái tình hình gì?



Lão Điền vốn bán xuân cung đồ đang đoan trang bưng ấm trà, ngồi ở cửa cười hề hề phơi nắng, hương khí son phấn nồng hậu ban đầu đã bị hương mực nhàn nhạt che dấu, đàn sáo quản huyền mềm giọng và mềm giọng cười nhỏ cũng bị tiếng đọc sách oang oang thay thế, cây cối che trời và rừng trúc dày đặc ở trong sân tạo ra một nơi mát mẻ, một đám hài tử bảy tám tuổi ngay ngắn chỉnh tề ngồi trong sân, rung đùi đắc ý đi theo phu tử đọc 《 Quan Sư 》.



Tất cả mọi người trong Vân Nam thành đều nói, Tô lão bản là người tốt, quân tử yêu tài cũng không tham tài, quả nhiên là làm cho người ta kính nể.



Đường Tiểu Hiên chắp tay sau lưng đi bộ trên đường, cái đuôi sắp vểnh lên trời.



Nguồn :



Người mà mọi người khen ngợi là Tô lão bản, là người của mình!



Ai cũng tin, hắn vốn chỉ là tên mập ngu dốt muốn chết, không có tiền, không võ công, cái gì cũng không có!



Nhưng khi đó, mình đã cực kỳ thích hắn rồi.



Tương lai còn có đường rất dài phải đi, nhưng Đường Tiểu Hiên biết, mình vẫn thích hắn, như hắn cũng thích mình.



Cả đời cũng không đổi.