Bạn Trai Cũ

Chương 6 :

Ngày đăng: 02:12 19/04/20


Từ Việt nghe câu này, bỗng nhiên có chút nản lòng thoái chí.



Không biết là thất vọng vì Sở Dật chết cũng không hối cải, hay là thất vọng vì... anh lại một lần nữa thua ở trên tay người này.



Sở Dật nói yêu anh, có thể chỉ là lời ngon tiếng ngọt lúc lên giường. Mà anh yêu Sở Dật, hoặc là nói, yêu thân thể Sở Dật, chuyện này là không thể nghi ngờ.



Trận dằn vặt này kết thúc, trời đã rạng sáng. Sắc trời dần sáng lên, hiện ra một màu xám trắng kỳ lạ.



Từ Việt nhìn chằm chằm chân trời ngoài cửa sổ một chút, nghe thấy mình hỏi: "Giết người xong, em giấu xác ở đâu rồi?"



Sở Dật nằm trên người anh thở dốc, "Bây giờ mới nhớ đến lời của em? Không bằng lại làm một lần nữa, anh có thể vừa làm vừa hỏi em, em bảo đảm có gì đều khai hết không giấu diếm."



Từ Việt liếc hắn một cái, bỗng nhiên giữ cằm hắn, dùng sức hôn lên. Hôn xong, lại ở trên môi hắn cắn cắn một lúc.



Sở Dật bị anh hôn đến nhũn cả người, kêu lên: "A Việt, đau quá..."



Từ Việt nói: "Nói mau."



Sở Dật thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, mới từ trên người Từ Việt trở mình lại, nằm bên cạnh anh, nói: "Yên tâm, em xử lý kĩ càng lắm, sẽ không bị ai phát hiện đâu."



"Nếu như cảnh sát tra được, em có dùng bao nhiêu tiền cũng không thu xếp được." Từ Việt trở mình nhìn Sở Dật, nghiêm mặt nói: "Đi tự thú đi."



Sở Dật nhíu mày.



Từ Việt nói tiếp: "Tôi đi cùng em."



"A Việt..."



"Chuyện này, tôi ít nhất cũng phải chịu một nửa trách nhiệm. Hoặc em cũng có thể nói với cảnh sát, là tôi ra tay trước."



Sở Dật nhất thời im bặt, kinh ngạc nhìn Từ Việt. Một lát sau, hắn lại cười phá lên, cười đến đuôi mắt ửng đỏ, có chút thở không ra hơi: "Ý nói, anh đồng ý vì em ngồi tù?"



Từ Việt bình tĩnh nói: "Hết thảy đều vì tôi mà xảy ra, tôi đương nhiên không thể không quan tâm đến."



"A Việt."



Sở Dật gọi một tiếng, giọng nói chưa bao giờ dịu dàng đến vậy. Hắn nghiêng người sang, thái dương kề lên má Từ Việt, tựa như mơ hồ thấp giọng nói: "Em biết, anh vẫn yêu em. A Việt, anh yêu em, đúng không?"



Từ Việt im lặng không lên tiếng.



Thế nhưng, cũng không mở miệng phủ nhận.



Nhưng như thế đối với Sở Dật đã đủ rồi. Hai chân hắn quấn lấy eo Từ Việt, lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.



"Đừng nghịch." Từ Việt gỡ tay hắn, "Con dao em dùng... Vứt đi đâu rồi?"



Sở Dật im lặng một lúc, vùi đầu lên ngực Từ Việt, thấp giọng cười lên. Hắn vừa cười vừa nói: "Em thuận miệng nói bậy, anh lại tin? Nếu em muốn một người biến mất trên cõi đời này, cũng có rất nhiều cách, hà tất phải tự mình ra tay? Xem như em ra tay thật, sao lại tùy tiện nói ra?"



Mỗi một câu hắn nói ra, sắc mặt Từ Việt lại trầm xuống một chút.



Sở Dật cũng thấy không ổn, trở mình từ dưới đất bò dậy, không biết từ chỗ nào lấy chìa khóa ra, mở khóa dây xích trên chân Từ Việt.



Từ Việt mặt lạnh như nước, chậm rãi ngồi xuống, hỏi: "Cho nên nói, em căn bản không có giết người?"



"Giết người cũng phải có mục tiêu chứ? Em có thể giết ai? Tô Ngạn Văn? Nói thật, anh ta còn chưa đủ tư cách đâu." Sở Dật đưa điện thoại di động cho Từ Việt, "Anh không tin, có thể gọi điện thoại hỏi."



Lúc này trời đã sáng rõ, Từ Việt cũng không sợ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác, trực tiếp bấm số điện thoại của Tô Ngạn Văn.



"Tôi đây, A Việt."



Giọng Tô Ngạn Văn vô cùng buồn bã.



Nghe thấy giọng nói này, lo lắng trong lòng Từ Việt mới hạ xuống: "Ngạn Văn, bây giờ cậu đang ở đâu?"



"Thành phố C, hôm qua tôi đi suốt đêm, giờ đã tới."



Từ Việt không biết sau khi anh ngất đi đã xảy ra chuyện gì, đành phải nói: "Xin lỗi."
Cha mẹ Từ Việt đều là người hiếu khách, đương nhiên rất hoan nghênh.



Sở Dật vẻ ngoài đẹp, miệng ngọt ngào, có ý muốn lấy lòng người, có thể khiến người ta ấm áp như gió xuân. Bữa cơm ăn xong, cha mẹ Từ Việt bị hắn nịnh nọt đến mặt mày hớn hở, suýt chút nữa quên luôn con ruột. Sở Dật nói chuyện rất có kỹ xảo, lúc nhắc tới gia đình mình, luôn cố ý tạo hình tượng điềm đạm đáng yêu.



Má Từ nghe mà đau lòng, luôn miệng nói: "Người nhà con đều ở nước ngoài, năm nay cứ ở lại đây ăn Tết đi."



Ba Từ cũng nói: "Sau này có thể thường tới đây dùng cơm."



Sở Dật cười híp mắt, dạ một tiếng.



Từ Việt liếc hắn một cái, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.



Sau khi ăn cơm xong, Sở Dật lại cùng cha mẹ Từ Việt xem TV, tán gẫu hồi lâu mới theo Từ Việt về phòng. Nhà Từ Việt không lớn, tổng cộng có hai phòng một phòng khách, buổi tối Sở Dật dĩ nhiên cùng anh chen chúc trong một phòng. Phòng Từ Việt vẫn giữ nguyên đồ đạc từ thời anh còn đi học, trong phòng không có TV, có điều có một kệ sách lớn, trên đó đều là sách tham khảo lúc ôn thi đại học, xen lẫn vài quyển tiểu thuyết võ hiệp cùng tạp chí địa lý.



Sở Dật tựa như dò xét lãnh địa, ở trong phòng xem xét một vòng, cuối cùng ngồi xuống một bên giường. Ga trải giường, chăn gối đều mới thay, hẳn là chiều nay vừa được đem phơi, thơm phức mùi nắng.



Sở Dật ngồi ì ở đó không chịu đứng dậy.



Từ Việt phải hối thúc, hắn mới chịu đi buồng tắm tắm rửa sạch sẽ.



Buồng tắm nhà Từ Việt không lớn, anh còn lo Sở thiếu gia không quen, không ngờ Sở Dật nhanh nhẹn, thật nhanh đã tắm xong đi ra ngoài.



Hắn mặc bộ đồ ngủ cũ của Từ Việt, ống tay áo hơi dài một chút, xắn lên một vòng mới vừa vặn. Đầu tóc như trước không thèm lau khô, lúc đi ra còn ướt nhẹp nhỏ giọt.



Từ Việt đành phải lấy khăn lông đưa cho hắn, "Trước tiên lau khô tóc đi."



Sở Dật lại ngồi xuống giường, làm như chuyện đương nhiên: "Anh lau giúp em."



Từ Việt lườm hắn một cái.



Sở Dật không động đậy, hơi ngẩng đầu lên, như chờ đợi một nụ hôn, toàn tâm toàn ý chờ anh lau tóc.



Từ Việt không biết nên bực hay nên cười, cuối cùng vẫn đi tới.



Sở Dật thuận thế ngã ra, dụi đầu vào ngực Từ Việt, ung dung hỏi: "Buổi tối chúng ta ngủ chung?"



"Không," Từ Việt cúi đầu lau tóc cho hắn, "Một mình em ngủ trên sàn nhà."



"Được đó, làm trên sàn nhà cũng thú vị."



Từ Việt trầm giọng: "Cha mẹ tôi còn ở sát vách."



Sở Dật cười lớn: "Em chỉ đùa một chút thôi."



Từ Việt cầm khăn vò rối tóc hắn: "Đừng nghịch nữa."



Nói rồi, động tác trên tay đột nhiên khựng lại.



Sở Dật hỏi: "Sao vậy?"



Từ Việt nhìn kĩ một chút, nói: "Có tóc bạc rồi."



Sở Dật "ừm" một tiếng, "Lớn tuổi, có tóc bạc cũng bình thường thôi."



Từ Việt nhắc nhở: "Em với tôi cùng tuổi."



"Đúng vậy, bởi vậy A Việt anh tuổi cũng không ít đâu, đừng mơ tưởng đến mấy cô gái trẻ trung. À, có là thanh niên trẻ trung cũng không được."



"Em cho rằng ai cũng giống em?"



Sở Dật cười phá lên. Hắn hơi tựa vào lòng Từ Việt, bỗng nhiên nói một câu: "A Việt, em định đi nhuộm tóc. À... Hay nhuộm thành màu trắng đi, anh nói xem có được không?"



"Cuối năm, em lại phát điên cái gì? Nhuộm màu gì không nhuộm, nhất định phải nhuộm trắng?"



"Bạc đầu giai lão." Sở Dật hơi khép mắt lại, tựa như đang mơ lẩm bẩm, "A Việt, em muốn cùng anh đến bạc đầu."