Bạn Trai Ta Là Quái Vật

Chương 41 :

Ngày đăng: 17:57 18/04/20


Ngô Kình Thương đăm chiêu nhìn Đỗ Tu Nhiên, đột nhiên rút tấm thẻ tín dụng ra, không nói hai lời bẻ thành hai đoạn, lại chồng lên nhau bẻ thêm lần nữa, chiếc thẻ đáng thương trong phút chốc bị “phanh” thành bốn mảnh.



Đỗ Tu Nhiên ngạc nhiên ngây người, vội vàng đứng lên, túm lấy tay Ngô Kình Thương mà hỏi: “Cậu làm sao vậy? Tự nhiên lại đi bẻ tấm thẻ?”



Ngô Kình Thương tiện tay ném mảnh vụn đi nói: “Đều tại nó mới khiến anh bị thương.”



Đỗ Tu Nhiên nhìn mảnh vụn trên mặt đất có chút đau lòng, anh lẩm bẩm: “Cậu là đồ phá hoại, cái này là thẻ chứa tiền a, cậu thế mà lại ném đi………”



Ngô Kình Thương lấy chân gạt mảnh vụn vào gầm giường không cho Đỗ Tu Nhiên nhìn nữa, sau đó đẩy anh nằm xuống nhẹ nói: “Anh đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, nằm xuống nghỉ ngơi a.”



Đỗ Tu Nhiên mặc dù bất mãn với hành động của Ngô Kình Thương, nhưng vừa rồi chính là tiểu quỷ cứu anh, thực không muốn đả kích ý tốt của cậu liền thuận theo mà nằm xuống, thế nhưng anh không buồn ngủ, nhớ tới tấm thẻ bị bẻ gãy, còn có ba nghìn đồng bị cướp oan, trong lòng tự nhiên cảm thấy khó chịu, mẹ của sinh viên kia vẫn còn trong bệnh viện, không có tiền chỉ sợ bệnh cũng không thể trị lại còn bị xuất viện.



Cái nhíu mày của Đỗ Tu Nhiên rơi vào mắt Ngô Kình Thương, cậu không lên tiếng, chỉ yên lắng đắp lại chăn ngay ngắn cho anh.



Buổi tối, Ngô Kình Thương vào bếp nấu cháo, kết quả là nước quá ít lại thành cơm nhão, lúc Đỗ Tu Nhiên bưng bát lên, thật sự giật mình mà nhìn Ngô Kình Thương, mà cậu lúc này có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, lông mày Đỗ Tu Nhiên giãn ra, anh nở nụ cười, cầm chiếc thìa Ngô Kình Thương đưa cho, xắn một ít “cháo” bỏ vào miệng, nhai nhai.



Lát sau, Đỗ Tu Nhiên nói với Ngô Kình Thương: “Ân, ăn thật ngon, cho tôi thêm bát nữa.”



Ngô Kình Thương vừa nghe mắt sáng ngời, thấy Đỗ Tu Nhiên thực sự ăn ngon miệng, lòng cậu mềm nhũn như nhúng mật, bối rối nhận lấy cái bát “Ân” một tiếng, phóng như bay vào bếp xới tiếp cho Đỗ Tu Nhiên.



Đỗ Tu Nhiên lần đầu tiên ăn được hai bát cơm mới đặt đũa xuống, sau đó xuống giường muốn đi dọn bát, kết quả lại Ngô Kình Thương ôm đặt lại giường.



“Bát còn chưa rửa.” Đỗ Tu Nhiên kháng nghị.



Ngô Kình Thương nói: “Tôi rửa.”



Đỗ Tu Nhiên nói: “Bếp cũng chưa dọn.”



Ngô Kình Thương nói: “Tôi dọn.”



Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ lại nói: “Tôi muốn xuống giường một chút.”



Ngô Kình Thương khẩn cấp nói ngay: “Không được, trên người anh còn thương tích, phải nghỉ ngơi…………”


Vu Đông thấy được đường sống, hổn hển mà nói: “Buổi chiều chính tên Triệu Tam đã đánh Đỗ Tu Nhiên, giờ mày giết hắn coi như là thay Đỗ Tu Nhiên báo thù, thế là đủ rồi, mày bây giờ chính là giết chết lão đại của khu này, đây là chuyện lớn nha, nếu có người truy cứu tới, mày cho dù không ngồi tù cũng chỉ có thể trốn đi, đến lúc đó Đỗ Tu Nhiên chắc chắn là biết mày đã giết người, rồi nó sẽ nhìn mày với ánh mắt thế nào? Mà về sau đám tay chân có thể trả thù, mày có thể trốn nhưng Đỗ Tu Nhiên làm sao mà trốn được? Thân thể của nó căn bản là không thể chịu được người khác lăn đi lăn lại a, mày ở trong đội lính đánh thuê hẳn là cũng nhìn qua kết cục của những người bị bắt đi, mày muốn Đỗ Tu Nhiên trải qua những chuyện kinh khủng này? Nếu mày không giết tao, những chuyện này mày sẽ không cần lo lắng nữa, tao có thể giúp mày tất cả, mày vẫn có thể cùng Đỗ Tu Nhiên hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào như trước, không cần ngồi tù, Đỗ Tu Nhiên cũng không biết chuyện mày đã giết Triệu Tam, dùng mạng của tao đổi lấy một cuộc sống yên tĩnh, thế nào?”



Ngô Kình Thương nghe xong, nhàn nhạt nhìn Vu Đông, hừ một tiếng nói: “Vợ cùng con mày sống ở tòa nhà số 301 trong doanh viên, tao đã nhìn qua.”



Vu Đông nghe xong liền biến sắc, chuyện hắn kết hôn rất ít người biết, bởi trên “giang hồ” hỗn loạn, thường xuyên có người oán hận hắn, sợ bị người khác trả thù, chuyện này hắn không hề công khai, càng ít người biết càng tốt, hắn không biết tại sao truyện này lại rơi vào tai Ngô Kình Thương, nhưng giọng điệu uy hiếp của Ngô Kình Thương hắn đều nghe được rõ ràng.



Vu Đông là dạng người tâm ngoan hủ lạt, nhưng đối với vợ con mình thì tốt không cần phải bàn, hắn chán chường cúi đầu: “Mày đừng tổn thương bọn họ……….”



“Đỗ Tu Nhiên không việc gì, bọn họ cũng vô sự, trái lại cũng vậy, chân trời góc bể tao đều tìm được bọn họ, mày nên nhớ kỹ.” Ngô Kình Thương lạnh lùng nói.



Vu Đông rầu rĩ gật đầu, xem như đồng ý.



Ngô Kình Thương lúc này mới thu lại móng tay nói: “Đem ba nghìn đồng trả lại tao.”



Vu Đông sợ sệt móc ví da ném tới: “Bên trong vẫn còn ba nghìn đó……”



Ngô Kình Thương hừ lạnh một tiếng, cầm ví da nhảy qua cửa sổ.



Lúc này Vu Đông mới dám tựa vào tường, nửa ngày sau khôi phục bình tĩnh, nhìn Triệu Tam đã tắt thở từ lâu trên đất, nhịn không được mà đạp gã một cái, “Mẹ kiếp, đúng là đồ đáng chết, đều tại mày làm hại cả.”



Ngô Kình Thương di chuyển thật nhanh trong màn đêm, tới dưới chân nhà, không leo cầu thang mà nhảy phóc một cái lên cửa sổ tầng bốn, nhẹ nhàng mở cửa nhảy vào phòng, khẽ đóng cửa lại, nhón tay nhón chân đi vào phòng ngủ Đỗ Tu Nhiên.



Đỗ Tu Nhiên vẫn còn say giấc, Ngô Kình Thương ngồi xổm một bên ngắm nhìn một lúc mãi mới bò lên giường, đem Đỗ Tu Nhiên ôm vào lòng, yêu thương hôn thơm vài cái, lúc sau mới nặng nề chìm vào giấc ngủ cùng anh.



………………………………………………



Chủ nhà nói ra suy nghĩ của mình: ta thấy Vu Đông thật lỏi, trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn “lập luận” già mồm như vậy, vào ta, chắc đã sớm toi mạng. hic



Chương này hơi nhuốm màu giang hồ nhỉ ^^.



42



22THÁNG 12