Bạn Trai Ta Là Quái Vật

Chương 44 :

Ngày đăng: 17:57 18/04/20


.



Đỗ Tu Nhiên không lường được, chỉ một câu nói bộc lộ tình cảm trong lúc động tình lại khiến cho bản thân đến giường cũng không xuống được, ngẫm lại không chỉ đỏ mặt, mà cả người đều cảm thấy đặc biệt hối hận.



Xin nghỉ được một ngày, Đỗ Tu Nhiên lại đến trường hỏi thăm chuyện điều động nhân sự, quả thực có chút hy vọng, bởi trường anh đang công tác vốn có danh tiếng, lớp anh giảng dạy lại là lớp trọng điểm, thành tích toàn lớp luôn đứng đầu, vậy nên hoàn toàn có tư cách xin điều chuyển.



Việc này cũng không quá rắc rối, chỉ cần chờ thông báo trên xuống là được.



Buổi chiều không có lớp, Đỗ Tu Nhiên đem hai ngàn đồng tiền lương đưa cho mẹ của học sinh kia, thừa dịp đối phương đi pha nước mời khách mà lặng lẽ đút phong bì vào trong ngăn tủ, rồi vội đứng dậy ra về.



Ngô Kình Thương mấy hôm nay luôn thúc giục Đỗ Tu Nhiên đi xem phòng ở A thị, Đỗ Tu Nhiên thì một mực lấy cớ này nọ không chịu, phải đợi đến khi có thông báo xét duyệt của trường học, chính thức điều anh đến giảng dạy trường cao trung số chín ở A thị, Đỗ Tu Nhiên lúc này mới đáp ứng.



Cùng Ngô Kình Thương ngồi xe đến A thị, lòng vòng hết một ngày mới xem được một số chỗ, có căn nhà Đỗ Tu Nhiên cảm thấy không tồi, cách trường cũng gần, giao thông thuận tiện, hơn nữa kiểu dáng nhà cũng được, phải cái giá cả có hơi đắt.



Đỗ Tu Nhiên do dự, giá tiền một căn phòng ở đây đủ mua ba căn ở D thị, Ngô Kình Thương nhận thấy điều này, thừa dịp Đỗ Tu Nhiên không chú ý mà giao tiền mua đứt luôn.



Lúc cầm trên tay giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và nhà ở cùng với chìa khóa, Đỗ Tu Nhiên ngạc nhiên một hồi, tiểu quỷ này làm gì cũng không hỏi ý kiến mình, hơn nữa trên giấy chứng nhận của bất động sản này đề tên của mình.



Giờ cơm tối, Đỗ Tu Nhiên mắng cho Ngô Kình Thương một trận, Ngô Kình Thương càng nghe càng không nhịn được, bá đạo chặn miệng Đỗ Tu Nhiên lại nói: “Tôi chỉ muốn ghi tên của anh.”



Đỗ Tu Nhiên bất đắc dĩ nói: “Thật sự xa xỉ quá tôi nhận không nổi.”



Ngô Kình Thương phản bác: “Anh ngày trước cũng cho tôi này nọ…..”



Đỗ Tu Nhiên lắc lắc: “Không thể so sánh, những vật kia không đáng tiền……..”



Ngô Kình Thương mấp máy khóe miệng, chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Tu Nhiên không nói gì, kỳ thật trong lòng cậu, những thứ Đỗ Tu Nhiên cho, tiền bạc căn bản không phải là thứ có thể đo đếm được.



Thấy Ngô Kình Thương trầm mặc, Đỗ Tu Nhiên khụ khụ một tiếng nói: “Được rồi, đã mua rồi thì cứ vậy đi, nhưng lần sau nhất định phải bàn bạc với tôi trước biết không?”



Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên chịu nhận nhà ở mình tặng, tinh thần phấn chấn trở lại, gật đầu răm rắp.



Đỗ Tu Nhiên không nhịn đuợc cười, dâng môi lên cuốn lấy môi Ngô Kình Thương, hôn nhẹ vài cái rồi nói: “Tốt lắm, trong bếp bẩn, tôi vào dọn dẹp.”



Ngô Kình Thương sống chết không buông tay, hơn nữa một bàn tay lần mò tới chỗ “mềm mại” trong quần ngủ của anh.



Đỗ Tu Nhiên cả kinh quay đầu nói: “Đừng sờ loạn.”



Ngô Kình Thương sờ sờ một chút mới ra yêu cầu: “Tôi muốn anh.”
Ngô Kình Thương cả giận: “Có điện thoại tới chưa?”



Tôn Uy xoa xoa lòng bàn tay: “Có điện, nhưng bị chặn.”



Ngô Kình Thương sờ sờ đầu, rủa thầm, mẹ kiếp, lại bị mất.



Tôn Uy thấp giọng nói: “Mối hàng lần này rất lớn, đặt một ăn ba.”



Ngô Kình Thương quay đầu nhìn Đỗ Tu Nhiên trong bếp, suy nghĩ nửa ngày liền lắc đầu nói: “Tội mặc kệ, các anh tự đảm nhận.”



Tôn Uy sững sờ, vội hỏi: “Đây là ý gì?”



Ngô Kình Thương nói: “Tôi rút lui.”



Tuy Uy kinh hãi: “Cậu không thể trong lúc này mà vứt bỏ trọng trách chứ.”



Ngô Kình Thương nhíu mày, “Hư….” một tiếng, lại nhìn phòng bếp nói: “Tóm lại là tôi mặc kệ, anh nên làm cài gì thì cứ thế mà làm.”



Tôn Uy vội la lên: “Coi như tôi xin cậu, xong cái này rồi mới nói đến chuyện rút lui được không?”



Ngô Kình Thương kiên quyết lắc đầu.



Tôn Uy hít sâu một hơi nói: “Hảo cho cậu là tiểu tử, nói bỏ trách nhiệm là bỏ được luôn.”



Ngô Kình Thương xoay người lạnh lùng nhìn Tôn Uy nói: “Lúc trước chính anh nói tôi muốn đi lúc nào thì đi, anh không được giữ chân tôi.”



Tôn Uy nhìn Ngô Kình Thương, đột nhiên nhớ tới cái gì liền nhìn về phía phòng bếp: “Không phải vì cậu ta chứ?”



Mắt Ngô Kình Thương lóe lên một tia sắc lạnh, ngón tay rục rịch nói: “Tôn Uy, anh tốt nhất là ít xen vào việc của người khác một chút.”



…………………………………………



Chủ nhà nói ra suy nghĩ của mình: huhu lạnh quá, ngồi gõ mà ngón tay cứng đơ vì lạnh, hic ~ ~



45



8THÁNG 1