Bạn Trai Ta Là Quái Vật
Chương 52 :
Ngày đăng: 17:58 18/04/20
.
Đảo mắt qua mấy tháng, bé con đã cao được khoảng nửa thước, bụng cũng mập đô đô, Đỗ Tu Nhiên sắm cho bé một bộ quần áo hình con hổ, nhóc con mặc vào trông vô cùng khỏe khoắn kháu khỉnh, sàn nhà lót đệm nên bé bò rất nhanh, anh vừa thả xuống, đảo mắt đã không biết nó chui vào đâu mất rồi.
Ngô Kình Thương ngồi trên ghế xem tivi, tay cầm điều khiển chuyển kênh liên tục, đột nhiên dừng lại, nhà đài đưa một tin lập tức thu hút ánh nhìn của Ngô Kình Thương, dẫn chương trình nói rằng vùng biên giới phía đông nam xảy ra một vụ thương vong nghiêm trọng của một băng nhóm, trích dẫn một vài hình ảnh, tin vừa đưa ước chừng được một vài phút lại tiếp tục đưa tin tức khác.
Lông mày Ngô Kình Thương nhíu chặt lại, mấy bức ảnh kia nhìn rất quen, vùng biên giới đông nam kia cậu cũng từng “tác nghiệp” một thời gian, lúc đó là cùng với mọi người trong đội, về sau bởi vì chỗ đó quá loạn nên làm xong nhiệm vụ được thuê liền rút luôn, hiện giờ những tụ điểm biên giới này rất nhiều, đặc biệt là buôn lậu thuốc phiện ngày càng hoành hành, hơn nữa nơi đó cũng tụ tập rất nhiều điểm đóng quân của dong binh đoàn, đánh chiến tranh giành lãnh thỗ diễn ra thường xuyên, cũng chẳng có cơ quan chức năng nào quản việc này, có khi cũng có vụ thanh trừng cả một đội lính cũng có, nhưng tất nhiên xuất hiện trên tivi ầm ĩ như vậy, chuyện này xem ra cũng không nhỏ.
Ngô Kình Thương trầm ngâm tắt tivi, do dự một lúc rồi gọi cho Tôn Uy, đầu dây bên kia một lúc lâu mới bắt máy, bên trong truyền đến những tiếng ầm ĩ, phỏng chừng xung quanh có rất nhiều người.
Giọng của Tôn Uy trong điện thoại lộ rõ sự lo lắng.
Ngô Kình Thương dừng một lúc mới nói: “Tôi vừa xem tivi, biên giới đông nam hình như có chuyện, anh có nghe nói không….”
Tôn Uy treo máy một lúc lâu kiếm chỗ yên tĩnh, bớt tiếng ổn ào, chỉ nghe giọng anh khàn khàn run rẩy.
Tôn Uy tuy đã hơn ba mươi tuổi nhưng đã có “tuổi nghề” hơn mười năm, về sau lúc làm nhiệm vụ bị trọng thương nên mới rút lui, chịu trách nhiệm về công tác hậu cần của Thiên Lang đoàn, những năm gần đây từng trải rất nhiều, đối mặt với tử vong đã sớm bình tĩnh, không nghĩ tới lần này lại khóc qua điện thoại như vậy.
Ngô Kình Thương lập tức cảm thấy không ổn, cậu nhíu mày nửa ngày hỏi: “Đã xảy ra chuyện?”
Tôn Uy nức nở: “Ân, chuyện này đều tại tôi……..”
Đỗ Tu Nhiên cẩn thận bế bé con vào ngực, vừa ôm vừa vuốt ve, bàn tay nhỏ bé duỗi ra quơ quơ trước mặt anh, Đỗ Tu Nhiên chỉ nhẹ nhàng cầm lấy, ngón tay nhóc con vừa nhỏ vừa mềm, Đỗ Tu Nhiên không dám dùng sức, chỉ đặt lên miệng hôn hôn mấy cái.
Nâng bé con lên, dụi đầu vào cái cổ thơm phức mùi sữa, thì thào với bé: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, con phải phù hộ cho cha con bình an vô sự trở về nha, cha con yêu con, cha con rất thương con……”
Nhóc con căn bản không hiểu lời Đỗ Tu Nhiên nói, chỉ biết ấy ấy nha nha miệng thổi bong bóng vui mừng, nghe Đỗ Tu Nhiên nói cha con, ngẫu nhiên cũng có thể học nói mấy âm ba ba, đôi chân nhỏ không ngừng đạp đạp lên đùi Đỗ Tu Nhiên, chơi đùa đến phát nghiện, miệng cạc cạc hớn hở.
Đỗ Tu Nhiên cứ như vậy ngơ ngác ôm nhóc con ngồi trên ghế, nỗi lo lắng cho Ngô Kình Thương cũng vơi bớt phần nào.
Dù sao cũng phải nói, Đỗ Tu Nhiên vốn có lòng tin với tiểu quỷ, cậu ấy ở ngoài nhiều năm như vậy, đối với mọi chuyện hầu như đều biết chừng mực, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì.
Anh nghe nói chuyện giết người ở vùng biên giới Tam Giác Vàng cũng không có xử nghiêm như trong nước, tương đối nới lỏng, hy vọng nếu không cần thiết thì tiểu quỷ cũng không tất yếu phải dùng bạo lực, những chuyện bắn giết trên tivi kia, đại khái đều là bang phái báo thù nhau, người giết ta ta giết ngươi, anh không muốn tiểu quỷ giống như diễn viên hành động trong phim sau này chỉ có thể sống cuộc sống trốn chui trốn lủi.
…………………………….
Chủ nhà nói ra suy nghĩ của mình: Chương này cũng không có gì, toàn màn tự hiểu chồng mình của tiểu Đỗ, chương sau ko biết có thịt ko nhỉ ?
53
5THÁNG 2