Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 11 : Đứa trẻ ăn xin trên đường

Ngày đăng: 07:05 19/04/20


Thu hồi móng tay lại, Ngô Kình Thương cúi đầu suy nghĩ, sau đó thân thủ túm lấy thức ăn trong tay Đỗ Tu Nhiên.



Thẳng đến khi túi đồ bị lấy đi Đỗ Tu Nhiên mới phát hiện được, anh vô thức

giơ tay muốn cướp trở về, hai người đều rất mạnh tay, túi nhựa bị xé

rách làm hai, trước kia mỗi lần anh đem hộp cơm đến đều bị Ngô Kình

Thương làm hỏng, vậy nên dứt khoát về sau Đỗ Tu Nhiên chỉ dùng túi nhựa

đựng cơm canh đưa tới, sau đó trực tiếp bỏ vào trong bát đưa cho Ngô

Kình Thương ăn.



Cơm canh văng tung tóe, rớt đầy lên người và mặt Đỗ Tu Nhiên, vào giọt nước nóng trong thức ăn vì thế mà bắn vào mắt, anh vội vàng nhắm mắt lấy tay dụi dụi.



Mà Ngô Kình Thương không có cơm ăn lúc này chính là đói bụng, thấy cơm

toàn bộ rớt xuống, nó sợ Đỗ Tu Nhiên nhúc nhích sẽ làm cơm rớt xuống

đất, liền vội vàng cúi người đưa miệng liếm hạt cơm trên người anh.



Hùng hổ nuốt lấy nuốt để đem số cơm trên người Đỗ Tu Nhiên liếm đi hơn nửa,

anh lúc này trên người đều là thức ăn đầy mỡ cùng cơm nóng, thân mình

rất không thoải mái, đã thế Ngô Kình Thương còn ghé trên người anh là

vừa ăn vừa liếm, càng làm cho anh tức giận hơn, phỏng chừng trong nội

tâm quái vật này anh còn không hữu dụng bằng mấy hạt cơm này, vậy mấy

năm nay anh vội vội vàng vàng chăm sóc nó rốt cuộc là đang làm cái gì?



Lấy tay gạt đi hạt cơm trên mắt, anh phẫn nộ đẩy Ngô Kình Thương trên người mình: “Mẹ kiếp ngươi nhanh xuống dưới!”



Ngô Kình Thương lúc này chính là đang liếm cổ Đỗ Tu Nhiên, không hiểu tại

sao làn da ở cổ anh rất dễ chịu, có hương vị cỏ xanh nhàn nhạt, Đỗ Tu

Nhiên nằm trên mặt đất bị Ngô Kình Thương ép tới có chút thở gấp gáp,

hơi thở mang theo nhiệt khí vị cỏ xanh không ngừng dụ dỗ nó.



Trên khóe miệng Đỗ Tu Nhiên cũng có vài hạt cơm, con người đen láy của Ngô

Kình Thương lưu chuyển, cúi đầu liếm lên, hạt cơm trắng tinh tọa trên

đôi môi hồng nhạt lúc này thoạt nhìn có vẻ phá lệ mê người, nó nhịn

không được liền một ngụm cắn tới.



Đỗ Tu Nhiên tuy là lớn hơn nó ba tuổi, thân thể cả hai không khác biệt

lắm, nhưng khí lực lại là chuyện khác. Anh bị Ngô Kình thương ép tới gắt gao, hai đùi giơ cao giẫy dụa nhưng là vô lực thoát ra. (ak, cảnh này

làm ta liên tưởng tới…)



Đôi môi nóng rực của tiểu quỷ này dán lên miệng anh, còn không ngừng liếm


“Ở đâu ra con thỏ nhỏ

chết kia? Ngươi vào đây là muốn gì? Có phải nghĩ trộm gì đó? Đừng có

tưởng rằng các ngươi giả dạng thành khất cái khiến người ta thương xót

thì muốn làm gì thì làm, mắt ta vẫn còn tinh a, loại người như ngươi ta

thấy nhiều rồi, không lừa được đâu…”



Vài phòng thuê bên cạnh

cũng mở cửa xem náo nhiệt, dì chủ nhà nói nửa ngày, người nọ cũng không

nhúc nhích, dì chủ có chút nóng nảy, động thủ muốn túm người kia thì hắn lại tránh ta, ánh mắt không nhìn dì mà dáo dác nhìn bốn phía, đột nhiên hướng tới chỗ Đỗ Tu Nhiên vừa mở cửa, dì chủ sợ gặp chuyện không may, ở phía sau hét lớn: “Ngươi muốn làm gì? Mọi người nhanh bắt lấy nó a, đem tống cổ nó đến chỗ công an, nó là tên ăn trộm…”



Vài người xung quanh đã muốn động thủ, Đỗ Tu Nhiên đẩy cửa đi ra.



Sắc mặt anh có chút

không tốt, kì thật anh sớm đã nhìn ra cái người xa xa kia là ai, bất quá một mực không đi ra, cái bao trên lưng người nọ chính là cái ga giường

trước kia anh đem cho quái vật.



Anh liếc nhìn người kia

một cái mới quay đầu nói với dì chủ nhà: “Dì chủ, dì hiểu lầm rồi, người này không phải trộm cắp, cháu biết nó.”



Dì chủ thấy Đỗ Tu Nhiên

nói vậy, lúc này mới buông lỏng tay, có chút không vui nói: “Tiểu Nhiên, bằng hữu này của cháu là ai vậy? Đừng tùy tiện loạn nhận bằng hữu a, mẹ cháu có dặn qua dì chiếu cố cháu, cũng đừng kết giao với người không

đứng đắn a.”



Đỗ Tu Nhiên vội trả lời: “Dì chủ yên tâm, nó là bạn học tiểu học trước kia của cháu, mới mười hai tuổi, không phải người xấu.”



Dì chủ hai mắt trừng

người nọ, không đồng ý lẩm bẩm nói: “Ai biết được, hiện tại tiểu hài tử

so với người lớn càng càn rỡ, vị thành niên phạm tội cũng không bị

phạt.”



Người nọ yên lặng đứng ở cửa phòng Đỗ Tu Nhiên không nói lời nào.



Dì chủ phất phất tay liền đi vào nhà, những người khác không thấy nào nhiệt nữa cũng đều đóng cửa lại.



Đỗ Tu Nhiên lúc này mới

trầm mặt nhìn về phía tiểu khất cái đang theo dõi anh, không khách khí

nói: “Ngô Kình Thương, cậu còn chạy tới nơi này làm gì?”