Bạn Trai Tôi Là Quái Vật

Chương 24 : Một bức ảnh

Ngày đăng: 07:06 19/04/20


Vùng biên giới phía Bắc, đập vào mắt chỉ toàn là tàn tích, khắp nơi ngổn ngang đất đá,

những lô cốt dựng tạm thời trú ẩn xa xa đã bị tạc đến sụp xuống, chỉ còn một mặt vách tường lẻ loi chèo chống.



Trận chiến vừa rồi quá ác liệt, đối phương rõ ràng cũng có chi đội hỏa lực

nặng, lần này Thiên lang dong binh đoàn đột nhập tính sai đôi chỗ, tám

người thì hai đã bị thương nặng, đội trưởng Tôn Uy cánh tay bị quái vật

miết qua, miệng vết thương lộ xương trắng, lão Tam thì chân bị trúng đạn đang nằm rụp trên giường.



Hiện tại thân thể còn hoàn hảo chỉ còn lão Tứ Lưu Thanh Vân, Ngô Kình Thương cùng súng bắn tỉa Lý Thiên Vũ.



Mà điều cả tiểu đội kinh ngạc cùng vui mừng lúc này chính là, trong bốn

quái vật thì đã bị Ngô Kình Thương tại chỗ giải quyết xong hai, đối

phương cũng bị tổn thất lớn, nếu tiêu giệt toàn bộ quái vật, nhúm người

còn lại ắt hẳn sẽ bị dong binh đoàn anh tạc một trận, Tanaka cũng không

còn chỗ trốn.



Chủ ý của Tôn Uy là để những người khác yểm trợ Lưu Thanh Vân, Ngô Kình

Thương cùng Lý Thiên Vũ, dồn sức một lần chiến đấu cuối cùng với hai

quái vật còn lại, nếu làm được thì thắng lợi khỏi cần bàn, nếu không bắt được, chỉ có thể lui quân, bởi vì tình trạng của hai người bị thương

trong đội đã không thể kéo dài thêm nữa.



Đội trưởng Tôn Uy đem toàn bộ hy vọng ký thác lên Ngô Kình Thương, hướng

Ngô Kình Thương gật đầu, sau đó cùng với vài đội viên bị thương khác nhẹ dựa vào tường bên cạnh nghỉ ngơi.



Ba người Lưu Thanh Vân rất nhanh xông ra ngoài.



Nội tâm của Ngô Kình Thương lúc này rất phức tạp, bởi vì cậu phát hiện, bốn quái vật kia cũng có đặc thù giống mình, móng tay dài, con mắt có thể

biến sắc, nhưng là móng tay dài màu đỏ tím không thể giống mình co duỗi

tự nhiên, móng tay của bọn họ là cố định, không thể thu hồi, hơn nữa màu sắc đồng tử cũng không thể phục hồi đen lại, chỉ có thể cố định trong

trạng thái thế này, không thể ra ngoài sáng cũng không thể nói chuyện,

hoàn toàn giống như cái máy giết người, bị người Nhật Bản mặc sức lợi

dụng.



Mà ngay cả lực sát thương của móng tay thô lớn kia cũng không thể so với

Ngô Kình Thương, đã có một quái vật bị Ngô Kình Thương trực tiếp lột bỏ

móng tay ra khỏi ngón, nó đau đớn đến không ngừng đấm ngực tru lên, cuối cùng bị Lý Thiên Vũ bắn tỉa một phát “head-shot” chết ngay tại chỗ.



Kì thật tình huống lúc ấy, không cần Lý Thiên Vũ phải ra tay, Ngô Kình

Thương hoàn toàn có thể đem móng tay chọc vào tim quái vật kia, đoạt

tính mạng của nó ngay lập tức.


Đôi mắt Tanaka sau mắt

kính lập lòe bất định, không ngừng đánh giá thân hình Ngô Kình Thương

trước mắt, cũng đột nhiên sáng rỡ hẳn lên.



Trong phòng còn duy nhất hai người, Ngô Kình Thương đến gần Tanaka, vô tình mà đem móng tay đen bóng ra trước mặt gã.



Giết chết Tanaka, đây chính là chuyện cuối cùng anh có thể làm cho những quái vật kia.



Ngay lúc muốn đem móng

tay chọc vào tim Tanaka, gã bỗng nhiên lẩm bẩm một câu tiếng Trung quen thuộc, chỉ vào Ngô Kình Thương lớn tiếng nói: “Trời, trời ạ, kỳ tích,

thật sự là kỳ tích.” Nói xong gã từ trong ngực lấy ra một bức ảnh cũ kĩ, chỉ vào tấm ảnh hàm hồ nói: “Các ngươi, giống như đúc, đúng vậy, ta

nghiên cứu cả đời, ngay trước lúc chết có thể thấy được kỳ tích, thiên が tư にはない”.



Ngô Kình Thương nhíu

mày, chộp lấy tấm hình trong tay gã, trên bức ảnh là một người đang nằm

trên mặt đất, bốn phía đều đen kịt, tựa như một cái lồng giam bằng sắt,

quần áo trên người rách rưới cũ kĩ, tóc tai lòa xòa trên đôi mắt nhắm

nghiền, cả người bị trói, lại đang bị vài người mặc áo dài trắng bên

cạnh dùng dao khoét thịt cùng nội tạng, hơn nữa nam nhân kia giống mình

đều có móng tay, dường như so với mình còn đen và xấu xí hơn, người này

Ngô Kình Thương không biết, nhưng vừa nhìn đã có cảm giác quen thuộc.



Cậu ngẩng đầu nhìn Tanaka, chỉ vào nam nhân trên tấm ảnh, lạnh lùng hỏi: “Ai vậy?”



Tanaka thấy Ngô Kình

Thương liền có chút khiếp đảm, gã chật vật dùng thứ tiếng Trung không

sõi run run nói: “Đây là di vật tổ phụ ta để lại, năm đó tổ phụ ta đến

Trung Quốc, tham gia chiến đấu, đây là vật duy nhất người mang về từ

Trung Quốc….”



Ngô Kình Thương lần nữa

lại cúi đầu nhìn ảnh chụp, lát sau xé vụn, nhìn Tanaka lạnh lùng cười

một tiếng, móng tay không chút do dự thọc vào ngực Tanaka.



Trước con mắt mơ hồ của Tanaka, Ngô Kình Thương cười lạnh nói: “Thỉnh thay ta hướng tổ phụ ngươi vấn an……………”



Thân thể Tanaka chậm rãi theo vách tường trượt xuống, không chút giãy giụa.