Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
Chương 39 : Gặp cướp
Ngày đăng: 07:06 19/04/20
Đỗ Tu Nhiên xuống
lầu, thẳng tiến đến ngân hàng phụ cận, người bên trong rất nhiều, xếp
hàng đợi dài cổ mới đến lượt, cầm được ba nghìn bỏ vào áo trong anh liền ra khỏi cửa chính, nhìn đồng hồ chưa tới ba giờ, do dự một chút vẫn là
quyết định đến trường luôn.
Mẹ cậu học sinh kia ở viện, trên tầng ba, anh có tới một lần, vẫn mang máng nhớ số phòng.
Đường đến bệnh viện nhiều lối rẽ, Đỗ Tu Nhiên chọn một con đường tắt băng qua một cái ngõ, nếu ngồi xe sẽ mất mười lăm đồng, nhưng anh cảm thấy không cần thiết nên chủ trương quốc bộ.
Đại khái đi được hai mươi phút, trước mắt đã là bệnh viện, trong con hẻm
đột nhiên có người xông ra, chăng dây xích dàn trận, đem Đỗ Tu Nhiên vây ở giữa.
Đỗ Tu Nhiên giật mình, lập tức biết không hay, lùi một bước tính bỏ chạy,
kết quả lại có người chặn phía sau đẩy anh một phen, một lần nữa đem anh “về vị trí”.
“Chạy cái gì mà chạy, còn chạy nữa ông đây đập gãy chân mày đó biết không?”
Một tên tiểu lưu manh cầm gậy gõ gõ hai chân anh một cái.
Đỗ Tu Nhiên có chút sợ, anh biết mình đụng phải bọn cướp, phản ứng đầu
tiên là lần tới điện thoại, nhưng mấy tên lưu manh nhanh mắt, lập tức
giằng lấy điện thoại, đảo mắt nhìn một cái quát: “Muốn gọi điện à.” Nói
xong cho chiếc điện thoại “rơi tự do” xuống đất, còn dùng chân nghiền
nát, sau đó nói với lão đại đằng sau: “Đại ca, trên người tên này chắc
chắn có tiền, em tận mắt thấy nó từ ngân hàng bước ra.”
Lão đại đằng sau Đỗ Tu Nhiên không thấy được bộ dáng ra sao, nhưng dường
như trong miệng hậm hừ, phun ra một câu: “Vậy kêu nó nôn tiền ra.”
Đỗ Tu Nhiên hoảng hốt che lại túi tiền, nghĩ thầm nguy rồi, tiền này bị
bọn cướp thì tiền thuốc men làm sao, anh nghĩ thế liền xoay người vội
vàng nói: “Tiền đúng là có rút, nhưng đây là tiền thuốc cho mẹ sinh viên của tôi, là tiền để cứu mạng người đó, các anh không thấy lấy tiền này
là quá vô đạo đức sao?”
“Vô đạo đức?” Tên lưu manh cười khẩy: “Thiệt thòi cái rắm, nếu như cảm thấy vô đạo đức thì bọn tao cũng không duy trì đến tận bây giờ, bớt nói
nhăng nói cuội đi, ngoan ngoãn giao tiền ra đây.”
Đỗ Tu Nhiên dứt khoát: “Tôi không đưa.” Nói xong liền muốn chạy, nhưng bốn năm tên vây xung quanh, căn bản không chừa khe hở nào chạy trốn.
“ Không tránh ra tao sẽ hô lên đó, bọn mày cũng không muốn ngồi tù đi?”
Đỗ Tu Nhiên tự trấn định mà lớn tiếng đe dọa. Tuy âm thanh lớn nhưng tựa hồ chẳng có gì thay đổi, xung quanh chẳng có ai, xa xa có người đưa mắt tới cũng vội vàng rời khỏi.
“Ai nha, tên tiểu tử này còn dám uy hiếp bọn ông? Ăn nhầm gan hùm à?” Tên
tiểu lưu manh không nhiều lời trực tiếp “tặng” cho Đỗ Tu Nhiên một quả
Triệu Tam mỉa mai: “Dựa vào, tiểu tử này á, có thể thật lợi hại? Có “Thương” là lợi hại?”
Vu Đông nói: “Thật sự rất lợi hại.”
Triệu Tam buồn bực nói:
“Biến đi, nói hươu nói vượn, tránh sang một bên, bọn mày, bọn mày nữa,
hỏi không ra mật mã thì lần lượt tới thượng nó, tao không tin hỏi không
ra……….”
“Lão đại, cái này……….bất kể nó là nam sao……..” Một vài tên do dự nhìn Triệu Tam.
Triệu Tam nóng nảy, mắng luôn: “Thế nào cũng phải tiếp tục, nhanh làm nó mở miệng, dựa vào, mẹ nó.”
Vài tên đành phải tiến lên, cũng may lão sư này da dẻ mềm mịn, thoạt nhìn dễ nhìn chả kém gì nữ nhân cả.
.
.
***
.
.
Lúc này Ngô Kình Thương
vẫn đang xem tivi ở nhà, bất chợt trên tivi đưa tin làm Ngô Kình Thương
thần sắc ngưng trọng từ ghế đứng phắt dậy.
Bản tin cảnh báo mọi
người gần đây quanh các khu dân cư thường xuyên xuất hiện bọn đạo tắc,
theo nhiều người chứng kiến, bọn này hoạt động theo nhóm, chuyên môn
nhằm vào nững người rút tiền ở ngân hàng ra để tiến hành cướp bóc, những vụ cướp giật như vậy phát sinh đã gần ba mươi tám vụ……….”
Ngô Kình Thương nhảy ra khỏi ghế, áo khoác cũng không cần, trực tiếp chạy ra khỏi cửa.
Tim cậu đập dồn dập, có
một cảm giác không lành tràn ngập trong tim, trên người cậu lúc này chỉ
mặc độc chiếc áo nhung sam Đỗ Tu Nhiên mua cho, cũng chẳng quản cái lạnh buốt bên ngoài, hít một hơi thật dài trong không khí, bàn tay nắm chặt
lại, nhằm vào một hướng mà chạy như điên, nhanh đến nỗi lá cây rụng trên đường đều bị cậu cuốn bay đi thật xa.