Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
Chương 64 : Phiên ngoại 3
Ngày đăng: 07:06 19/04/20
Ngô Tiểu Bảo làm
xong một lần liền ‘thực tủy biết vị’, nên đã dùng sự kiện copy bài thi
để uy hiếp Lưu Hiểu Vũ, Lưu Hiểu Vũ thật sự là chịu không nổi, Ngô Tiểu
Bảo này mỗi lần làm, nếu không làm đến nửa ngày thì nhất định không bỏ
qua, không nói đến thân thể của Lưu Hiểu Vũ có chịu đựng nổi hay không?
Chỉ nói đến mặt tinh thần thì cậu cũng sắp hỏng mất rồi.
Cậu đang học năm cuối cấp 3, qua mấy tháng nữa sẽ thi Đại Học, vận mệnh cả
đời đều phụ thuộc vào bước ngoặc này, vốn cậu phải chăm chỉ cố gắng học
tập mới đúng, nhưng hiện tại lại bị Ngô Tiểu Bảo gây áp lực nên căn bản
không có thời gian để ôn tập, trong lòng cậu sốt ruột a, rồi lại phải cố sức ứng phó với Ngô Tiểu Bảo tuổi trẻ tràn đầy tinh thần cùng thể lực,
kỳ thật cậu biết Ngô Tiểu Bảo không phải ác ý, hắn chỉ là đứa bé vừa nếm qua một món điểm tâm mới lạ nên muốn ăn thật nhiều đến khi ớn thì mới
bỏ qua, bởi vì bị Đỗ Tu Nhiên và Ngô Kình Thương ảnh hưởng, nên trong
lòng Lưu Hiểu Vũ đối với đồng tính luyến ái kỳ thật không có phản cảm,
đôi khi nhìn thấy một nhà Ngô Tiểu Bảo, đáy lòng cậu thậm chí còn ẩn ẩn
hâm mộ, nhưng cậu biết – cái loại hạnh phúc này tuy rằng tốt đẹp, nhưng
không phải là thứ thuộc về cậu, hạnh phúc của mình phải do chính mình
tạo ra, cậu cảm thấy thi đậu một trường Đại Học danh tiếng, có tiền đồ
sáng lạng, tương lai có thể giống như chú Đỗ làm một giáo sư Đại Học,
đây mới là hạnh phúc lớn nhất của cậu.
Thời gian chỉ có mấy ngày mà Lưu Hiểu Vũ đã gầy đi một vòng, Ngô Tiểu Bảo
nằm trên người cậu đông sờ tây sờ, sờ soạng hơn chục lần mà cũng chẳng
biết chán.
Lưu Hiểu Vũ có chút buồn bực, nói: “Ngô Tiểu Bảo, chúng ta nên chấm dứt tại đây đi.”
Ngô Tiểu Bảo sửng sốt, ngẩng đầu nói: “Không được, ngươi quên nhược điểm của ngươi còn ở trong tay ta?”
Lưu Hiểu Vũ nghiêng người qua một bên, không trả lời.
Ngô Tiểu Bảo thấy cậu thỏa hiệp, liền ‘hắc hắc’ nói: “Nếu không, chúng ta cách một ngày làm một lần đi.”
Lưu Hiểu Vũ vẫn không lên tiếng.
Ngô Tiểu Bảo nói: “Hai ngày một lần?”
Lưu Hiểu Vũ vẫn im lặng, Ngô Tiểu Bảo mới nói: “Ba ngày một lần, đó là cực
hạn của ta rồi, ngươi đừng quá đáng, cẩn thận đến lúc đó ta khó chịu
trong người liền nói cho ba ta, hoặc trường học của ngươi biết.”
Lưu Hiểu Vũ nhếch khóe miệng nhìn Ngô Tiểu Bảo liếc mắt một cái, quay đầu đem gối đầu đậy lên mặt mình.
Ngô Tiểu Bảo thấy Lưu Hiểu Vũ quyết tâm không nói chuyện với mình, có chút
bất mãn, nhưng nhìn đến thân thể trắng bóng trơn nhẵn của Lưu Hiểu Vũ
trước mắt, nhất thời lại nuốt nước miếng, tuy đã làm một lần, nhưng với
hắn mà nói vẫn chưa đủ a, tuổi trẻ khí thịnh chính là phiền toái như
vậy.
Hắn khóa ngồi ở trên đùi của Lưu Hiểu Vũ, lấy tay tách mông Lưu Hiểu Vũ ra, muốn nói vì sao Ngô Tiểu Bảo cứ mê luyến thân thể Lưu Hiểu Vũ như vậy,
thì có thể là do bộ dáng xinh đẹp của Lưu Hiểu Vũ a, hơn nữa phàm là nơi màu đỏ nào trên ngưởi cậu cũng đền là phấn nộn phấn nộn, tựa như một nụ hoa, Ngô Tiểu Bảo không cần sờ, chỉ cần dùng ánh mắt để nhìn nhìn thì
nó đã trực tiếp đứng thẳng dậy.
Lại nói
tiếp hắn cùng Lưu Hiểu Vũ coi như là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn
lên, trong lòng hắn cũng không rõ mình đối với Lưu Hiểu Vũ là cảm giác
gì, bởi vì thường xuyên ‘ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp’, tựa như bạn
thân, hay bạn thâm giao, nhưng lại càng giống người nhà hơn, ba hắn – Đỗ Tu Nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng xem Lưu Hiểu Vũ là người ngoài, trong nhà có gì ăn ngon hay mỗi lần anh mua quần áo cho Ngô Tiểu Bảo,
đều không thiếu phần của Lưu Hiểu Vũ.
Cho nên Ngô Tiểu Bảo
cùng Lưu Hiểu Vũ tự nhiên cũng thân mật hơn, chính là khi hắn lớn lên
lại phát hiện trong cái loại thân mật này có chứa một chút gì đó khó
nói, cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần hắn nhìn thấy Lưu Hiểu
Vũ liền muốn áp đảo cậu.
Lại nói tiếp, thực ra
Ngô Tiểu Bảo cũng không muốn lấy chuyện xấu của Lưu Hiểu Vũ ra uy hiếp
cậu, ý tưởng đầu tiên của hắn là sẽ giúp cậu giải quyết êm đẹp chuyện
này, ở trong mắt hắn, copy bài chỉ nhỏ như con chim, hắn vẫn thường
xuyên làm, mỗi lần thi nếu hắn không copy liền cảm thấy khó chịu trong
người, nhưng hắn biết điều này đặt ở trên người tự tôn như Lưu Hiểu Vũ
lại là chuyện khác, cho nên ý tưởng đầu tiên của hắn là giúp Lưu Hiểu Vũ giải quyết mọi chuyện, cho dù bình thường hắn vẫn luôn khi dễ cậu,
nhưng chỉ có duy nhất hắn mới được làm thế, người khác không ai được
phép.
Sau này lấy cái đó uy
hiếp cậu cũng là bất đắc dĩ, nếu không làm như vậy, thì chẳng biết đến
khi nào hắn mới có thể hôn đến bờ môi của Lưu Hiểu Vũ? Rồi đến khi nào
hắn mới có thể ôm cậu vào trong lòng?
Cho nên hắn nghĩ – thôi cứ đê tiện lần này đi, sau này hắn sẽ đối đãi Lưu Hiểu Vũ tốt hơn gấp trăm lần.
Trong lúc ở trong cơ thể Lưu Hiểu Vũ ra vào mãnh liệt, Ngô Tiểu Bảo cầm bàn tay Lưu Hiểu Vũ đưa
Ngô Tiểu Bảo túm lấy khửu tay của Lưu Hiểu Vũ, kéo cậu đi, nói: “Có chút việc, về nhà đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lưu Hiểu Vũ nói: “Đừng lộn xộn, rốt cuộc là có chuyện gì mà chú Đỗ kêu ngươi tới tìm ta?”
Ngô Tiểu Bảo nói: “Kỳ
thật cũng chẳng có đại sự gì, chủ yếu là ba của ta cảm thấy chúng ta đã
trưởng thành, hẳn là nên thành gia lập nghiệp, mà ta và ngươi hiện tại
lại chẳng có ai, vừa lúc có thể ghép thành một đôi, cho nên muốn chúng
ta mau chóng đem hôn nhân đại sự lo liệu lo liệu, để cho ba ta được yên
lòng.”
Lưu Hiểu Vũ nghe Ngô Tiểu Bảo thao thao bất tuyệt những lời nói không đầu không
đuôi, có chút trắng mắt cứng lưỡi, nửa ngày mới kịp phản ứng, nói: “Bậy
bạ, chú Đỗ tuyệt đối sẽ không nói những lời vô trách nhiệm như thế này!”
Ngô Tiểu Bảo vươn tay ôm lấy thắt lưng của Lưu Hiểu Vũ, hôn cậu một cái, nói: “Ha ha, ngươi vậy
mà cũng dám nói hiểu ba ta, thế nào, có muốn gọi điện thoại hỏi ba ta
một tiếng hay không?”
Lưu Hiểu Vũ sửng sốt,
lập tức kịp phản ứng, mặt có chút đỏ, nói: “Mệt ngươi đã là vận động
viên quốc gia, vừa tham gia xong thế vận hội Olympic to lớn thế mà chẳng có một chút trưởng thành đứng đắng nào là sao?”
Ngô Tiểu Bảo vừa nghe,
liền cười ‘ha ha’ nói: “Làm sao ngươi biết ta vừa tham gia xong thế vận
hội Olympic? Ba ta cũng chẳng nói cho ngươi biết, hay là ngươi vẫn luôn
theo dõi động tĩnh của ta?” Nói xong hắn liền hướng mắt về phía Lưu Hiểu Vũ đá lông nheo một cái.
Lưu Hiểu Vũ giựt khửu tay khỏi tay Ngô Tiểu Bảo, nghĩ nghĩ có chút khó chịu nói: “Không phải ngươi đều tránh né ta rất xa sao?”
Ngô Tiểu Bảo bĩu môi
nói: “Đây không phải là do ba ta trông nom quả kỹ sao, nếu không rời xa
ngươi mười thước ba ba ta nhất định sẽ giết ta, ai bảo lúc trước ngươi
mật báo làm chi, hại ta thiếu chút nữa bị ba ba ta đánh chết!”
Nhắc đến chuyện này Lưu Hiểu Vũ cũng có chút áy náy, lẩm bẩm nói: “Ngươi hiện tại không sợ bị đánh?”
Ngô Tiểu Bảo nói: “Ta đã thông qua sự cho phép, chỉ cần ba ta gật đầu đồng ý, thì ba ba ta sẽ
không thể đánh ta, hắc hắc, ngươi không biết đấy – ba ba ta không sợ
trời không sợ đất chỉ sợ mỗi ba của ta!”
Lưu Hiểu Vũ nghe xong trầm mặc.
Ngô Tiểu Bảo kéo mặt Lưu Hiểu Vũ lại, nói: “Mau mau mang ta về nhà, ta đói bụng đến mức bụng
cũng thầm thì kêu, nó rất muốn ăn cơm do ngươi nấu.”
Lưu Hiểu Vũ nghe vậy,
liền vội vàng kéo Ngô Tiểu Bảo đi, thời điểm sắp đến nhà, đột nhiên nhịn không được, nói: “Này, Ngô Tiểu Bảo, lúc trước ngươi vì ta mà không làm được cảnh sát, ngươi có hận ta không?”
Ngô Tiểu Bảo cười ‘ha
ha’, nói: “Đã sớm không còn muốn làm cảnh sát, mỗi ngày cầm súng trong
tay cũng không thể tùy tiện chơi đùa, vẫn làm làm vận động viên tốt hơn, ta thích cái loại cảm giác tiến đến cực hạn, thực thích, ngươi chắc
hiểu?” Nói xong hướng Lưu Hiểu Vũ đá lông nheo một phát.
Lưu Hiểu Vũ sửng sốt,
nhất thời nghĩ đến gì đó gương mặt liền trở nên đỏ bừng, liền bỏ Ngô
Tiểu Bảo lại đằng sau, nói: “Lưu manh, đừng để mọi người biết ta quen
ngươi.”
Ngô Tiểu Bảo vừa nghe,
gãi gãi đầu, ở phía sau lớn tiếng hỏi: “Lưu Hiểu Vũ, rốt cuộc ngươi có
muốn lấy ta làm ‘chồng’ hay không? Ta đã vì ngươi thủ thân như ngọc rất
nhiều năm.”
Lưu Hiểu Vũ nghe xong,
thiếu chút nửa ập mặt xuống đất, đây chính là dưới lầu nhà cậu a, nếu bị người ta nghe được bảo đảm nguy chắc, cậu vội vàng quay lại giơ tay bịt chặt miệng Ngô Tiểu Bảo lại, kéo hắn hướng trên lầu đi lên.
Ngô Tiểu Bảo vừa đi vừa
dùng đầu lưỡi liếm liếm trong lòng bàn tay của Lưu Hiểu Vũ, lẩm bẩm nói: “Lưu Hiểu Vũ, lần này ngươi đừng mong có thể thoát.”
Lưu Hiểu Vũ nghe không rõ, hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
Ngô Tiểu Bảo cười ‘hắc
hắc’, nói: “Vừa rồi ta nói – đã lâu không gặp, cái miệng nhỏ nhắn của
ngươi vẫn đầy sức câu dẫn làm cho người ta muốn hôn.”
Lưu Hiểu Vũ cứng người, một giây sau nói: “Cút đi”, liền lấy chìa khóa nhà ra mở cửa, hai người một trước một sau đi vào nhà.
Một con cừu non và một con sói đói bị bắt giam cùng một chỗ, kết quả sẽ như thế nào đây?
Hắc hắc, rõ ràng, tiểu cừu chung quy vẫn là bị con sói đói đó ăn đến tận xương a a a a.
— Hoàn Phiên Ngoại —