Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 13 : Vò giấm chua

Ngày đăng: 19:21 19/04/20


Editor: Sakura Trang



Nam tử lần đầu xuất giá về phu gia thăm viếng người thân, gọi là hồi môn. Nếu có thể về cùng thê chủ, thì gọi là song hồi môn. Chẳng qua được đối xử như vậy không phải mỗi một nam tử đều có thể được hưởng, cái này phải nhìn xem có được cưng chiều hay không.



Vi Sinh Lan dĩ nhiên sẽ không để cho Kỳ Yến yếu thế ở cái khoản “được cưng chiều” này, chuẩn bị đầy đủ phần lễ vật hồi môn, giờ ngọ hôm sau liền đến phủ Tả tướng với Kỳ Yến.



Trên thực tế Kỳ Yến cũng không có quá nhiều cảm tình với những người cũng như sự vật trong phủ Tả tướng này, trừ cha của y. Trên thọ yến, Cảnh đế đã nói rõ với y muốn đè ép Tả tướng nhất mạch. Lúc ấy y chỉ gật đầu cho thấy đã hiểu, không có nói thêm từ khác.



Vi Sinh Lan đang bước đi thong thả chậm rãi đẩy xe lăn, cùng với Kỳ Yến đi về một đình viện tràn đầy hoa lê.



Mới biết được tình trạng sức khỏe của Ngu Thư Ngôn từ trong miệng Tả tướng, Vi Sinh Lan liền bảo muốn cùng Kỳ Yến đi trước thăm hỏi. Dẫu sao nàng cũng không muốn nhìn dáng vẻ cau mày bực bội của phu lang nhà mình.



Trong sân gần nơi Ngu Kỳ ở, đầu mùa xuân vừa vặn là lúc hoa lê mới nở, rõ ràng đã qua mùa đông, nhưng nơi này bởi vì thanh nhã đơn giản nên có vẻ giống như đang trong cảnh tuyết mùa đông.



“Khụ khụ khụ…” Cách một cánh cửa phòng vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ho dồn dập, lòng Kỳ Yến theo đó cũng chìm xuống một phần.



Thị tử canh chừng ở ngoài cửa dĩ nhiên là nhận ra Kỳ Yến, không có làm hành động ngăn cản hai người.



“Cha.” “Cha…”



Vi Sinh Lan có cảm giác sắc mặt nam tử trên giường còn tái nhợt hơn mấy phần so với lúc nàng gặp lần trước. Kỳ Yến tuy so với người thường cũng bệnh yếu, cũng không giống như Ngu Kỳ như vậy thường xuyên triền miên giường bệnh.



“Thân thể này yếu ớt, không thể đứng dậy chào đón…” Tiếng ho đè nén, Ngu Kỳ khó khăn nói những lời này.



Vi Sinh Lan nguyện ý cùng Kỳ Yến hồi môn, hắn nhìn trong mắt tất nhiên vui mừng.



“Người không cần phải khách khí như vậy.” Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, trong lời nói đầy tôn kính. Mà chuyện riêng tư cần giữa hai cha chắc có nhiều chuyện cần nói, liền tìm lý do rời đi.



Đợi trong phòng chỉ còn lại phụ tử hai người, Ngu Kỳ liền nửa nằm, đưa tay sờ đầu Kỳ Yến một cái. Động tác tràn đầy ý trấn an, tựa như đối với một hài đồng chưa lớn.



“Bệ hạ… Có phản ứng gì?” Vẻ mặt Ngu Kỳ bình tĩnh hỏi.



Đối với chuyện Vi Sinh Lan không có chút dự báo trước mà để ý đến Kỳ Yến, Ngu Kỳ không tin Cảnh đế thật sự không làm gì. Ngu gia trung thành với Cảnh đế, cho nên hắn không phản đối yêu cầu muốn đào tạo Kỳ Yến của Cảnh đế.



Nhưng Cảnh đế chỉ muốn bồi dưỡng Kỳ Yến thành mưu thần tương lai có thể phụ tá hoàng đế mới là Vi Sinh Lan, đối với chuyện y gả cho Vi Sinh Lan chưa chắc đã đồng ý.



Người có tình tâm loạn, người mưu kế tâm lại càng loạn.



Kỳ Yến đưa ánh mắt dời đến ô vuông cửa sổ rộng mở đang đầy hoa rơi: “Cái này phải hỏi Ảnh Thất.”



Chỉ trong một chốc lát, một bóng người màu đen từ chỗ tối nhanh chóng xuất hiện.



Hôn yên ngày đó, Ảnh Thất lần nữa nhận được Cảnh đế truyền đến. Tuy ngày thứ hai lại được phái đến bên người Kỳ Yến, nhưng lúc đó Vi Sinh Lan và Kỳ Yến dính chung một chỗ, căn bản không có cơ hội dò hỏi.



“Hồi chủ nhân, bệ hạ chỉ hỏi thuộc hạ về tình trạng gần đây của vương phủ.” Ảnh Thất theo thói quen đứng ở nơi mờ tối. Bị dùng thủ đoạn lôi đình cưỡng chế dâng lên trung thành, tất cả hành động của nàng đều lấy mệnh lệnh của Kỳ Yến làm trung tâm.




Lời nói không rõ ý vào trong tai Kỳ Yến, nghĩ đến tất nhiên là cảnh Kỳ Ngự chiếm lấy vị trí trong ngực Vi Sinh Lan.



“Khụ khụ khụ…” Kỳ Yến không chút nào báo trước ho khan, mi cũng bởi vì đau mà nhíu chặt, mặt mũi càng thêm tái nhợt mấy phần so với bình thường.



Lần này đến phiên Vi Sinh Lan luống cuống, bận bịu để đầu Kỳ Yến tựa lên vai nàng, giúp phu lang nhà mình từng chút từng chút thuận sống lưng: “Đừng giận, cũng chỉ lúc đỡ hắn đứng dậy thì đụng tay nhau một cái, còn lại những chỗ khác đều không đụng.”



Trấn an hồi lâu, cho đến khi cảm giác hơi thở người trong ngực bình thường trở lại, Vi Sinh Lan mới dần dần ngừng động tác trên tay.



Trong ấn tượng Kỳ Yến đối với mọi chuyện đều là bộ dáng lãnh lãnh đạm đạm, thậm chí có thể nói là hờ hững. Nhưng những ngày sống chung cùng nàng, lại luôn tùy tiện bộc lộ cảm xúc ra ngoài.



Vi Sinh Lan đối với chuyện cảm tình không coi là nhạy bén, lòng Kỳ Yến là chuyện nàng đã biết từ sớm.



Vừa rồi trêu đùa cũng không biết có làm tổn thương lòng phu lang nhà mình không…



“Nàng nói hắn nhào cả người đến.” Kỳ Yến buồn bực khó chịu nói, đem mặt chôn trên hõm vai của Kỳ Yến.



Phu lang nhà mình là một bình giấm, vẫn là cái loại giấm vùng lên sẽ làm mình ngập. Sau khi biết điểm này, Vi Sinh Lan không dám trêu đùa y trong truyện này nữa.



“Như vậy không sai, nhưng ta tránh được.” Vi Sinh Lan vén lên một luồng tóc đen của người trong ngực, dùng ngón trỏ vòng một vòng lại một vòng. Mái tóc dài màu đen quấn quanh trên ngón tay thon dài xanh nhạt, đối lập rõ ràng.



Mặc cho đối phương ngã nhào trên đất tuy có không ổn, nhưng mà lúc ấy nàng nghiêng người theo bản năng, không muốn có sự tiếp xúc tay chân quá mức thân mật với nam tử khác ngoài Kỳ Yến ra.



Vi Sinh Lan cúi đầu một chuỗi khẽ hôn tỉ mỉ rơi lên cần cổ với độ cong ưu mỹ của người trong ngực, nhìn nơi da thịt trắng nõn dần dần dính vào màu hồng nhạt đẹp mắt, nàng mới ôn nhu cười nói: “Yến nhi chẳng lẽ liền ngay cả chuyện ta dùng tay đỡ hắn một cái mà cũng muốn ăn giấm sao?”



Kỳ Yến cố đề nén cảm giác run rẩy bởi vành tai và tóc mai va chạm nhau, cẩn thận dò xét ranh giới cuối cùng mà Vi Sinh Lan có thể dành cho y: “Nếu là như vậy thì sao?”



Cho dù có thể xác nhận người trước mắt là thật lòng với y, suy nghĩ muốn được độc chiếm như ý nguyện cũng không phải chuyện dễ dàng. Nữ tử nhà nghèo khó cũng muốn nạp thị, mà nữ tử nhà giàu sang tam phu tứ thị là chuyện quá bình thường.



Nhưng người mà y nhìn trúng… Thân phận xa xa so với nhà giàu sang ấy.



Trả lời ngoài dự liệu khiến cho Vi Sinh Lan hơi ngẩn ra, trong lòng hiện lên một cảm giác kỳ dị mà bản thân chưa bao giờ có.



Đối với người trong ngực không thèm che giấu mà lộ ra dục vọng muốn độc chiếm, nàng không có nửa phần ý muốn trách cứ. Ngược lại trong lòng một mảnh mềm mại, thậm chí còn có chút hơi nóng lên…



“Vậy cứ tiếp tục dỗ.” Giữa mi mắt tràn đầy sự dung túng.



Kỳ Yến vì câu này mà mắt đầy say mê, kế tiếp nghe được câu kia “Trong ngoài trên dưới đều là của Yến nhi, không có phần của người khác” thì để cho y đánh mất tất cả thần trí.



“Là ta… Hừ ừ…” Âm thanh cuối cùng tràn ra khi Kỳ Yến khẽ nhếch môi, lúc này da thịt trắng nõn như ngọc nơi cần cổ đang nhiễm thêm nhiều điểm dấu vết loang lổ, tuyệt diễm như hồng mai giữa trời tuyết rơi.



Vừa nói là ý phải không…



Từ giờ cho đến chết, đừng hòng y phân một chút dư thừa nào cho những nam tử khác.