Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 30 : Thương Chỉ
Ngày đăng: 19:21 19/04/20
Editor: Sakura Trang
Từ sau chuyện Duyên Sở kết thúc đến nay, phủ Chiêu vương ban đêm người canh phòng nhìn so với trước đó còn nghiêm ngặt hơn. Mà coi như là người thu được ích lợi lớn nhất trong sự kiện lần đó, thêm thân phận hoàng, Vi Sinh Lan đối với việc bản thân sẽ bị các phe lần nữa để mắt tới cũng sớm có dự liệu.
Có Ảnh Cửu canh phòng, mỗi đêm Vi Sinh Lan vẫn ôm phu lang nhà mình ngủ an ổn, cũng không lo lắng sẽ đang chìm trong giấc mộng mà chịu ám sát hoặc là bị trộm đi cái vật gì đó cơ mật quan trọng. Nhưng Kỳ Yến đối với những người luôn ở lúc đêm khuya tới quấy rầy đã là tràn đầy ác ý…
Cách ba năm hôm lại phái người tới giao thủ với ám vệ thế nào cũng phải gây ra điểm tiếng vang, loại thời điểm này cho dù y công khai ám chỉ như thế nào, nữ tử bên cạnh cũng chỉ trấn an dùng tư thế bảo vệ ôm y vào trong ngực… Kêu y như thế nào có thể nhịn.
“Hôm nay lâm triều xảy ra chuyện lý thú, hai bên vị trí bên người ta đều là trống không.” Vi Sinh Lan mi mắt hơi cong chia sẻ chuyện nhìn thấy cho phu lang nhà mình, trong lúc nói chuyện ngón tay vô ý thức gõ nhẹ mặt bàn.
Có thể ở lúc lâm triều đứng bên cạnh nàng chỉ có cùng là hoàng nữ lại đã được quan lễ là Vi Sinh Nghi và Vi Sinh Kỷ, hai vị hoàng tỷ của nàng này trùng hợp song song vắng mặt như vậy, thực là rất khó để cho người không suy nghĩ nhiều. Nhưng Nhưng nếu thật muốn cấu kết cũng sẽ không làm rõ ràng như vậy, mật thám hồi báo hai người xưng ốm bệnh đều là thật…
“Vâng.” Kỳ Yến đáp một tiếng ngắn ngủi, gật đầu bày tỏ bản thân có nghe.
Vi Sinh Lan cũng không muốn phu lang nhà mình có thể đáp lại nàng cái gì, tròng mắt mỉm cười nói: “Chỉ mong ngày mai các nàng còn có thể cưỡi được ngựa.”
Cái rũ mắt này nhưng là bỏ quên trong con mắt phượng hẹp dài của người ngồi trên xe lăn lóe lên vẻ kinh dị.
Tiếp tục cầm bút phê mấy chữ trên sổ con, Kỳ Yến nhìn như phê duyệt nghiêm túc, thực ra đang nhất tâm nhị dụng* suy nghĩ lời nói của nữ tử bên cạnh.
*nhất tâm nhị dụng: một lúc có thể cùng làm hai việc
Những người này nếu là còn không biết ngừng nữa, lần sau y tuyệt không chỉ là để cho các nàng bị bệnh liệt giường đơn giản như vậy… Bao gồm cái tên thất hoàng nữ núp ở phía sau không ngừng làm động tác nhỏ, cho dù đối phương trên danh nghĩa là cháu gái của y, y cũng không hạ thủ lưu tình.
Sáng sớm hôm sau đội ngũ đi bãi săn hoàng gia kéo hàng dài xuất hành, trừ người trong hoàng thất còn có một đám văn võ bá quan, dĩ nhiên cũng không thiếu được số lượng lớn lính hộ vệ. Bãi săn chọn địa điểm ở núi Tấn Nguyên ở lăng mộ phía Bắc hoàng thành, đến nơi cần gần hai ngày hành trình.
Vì vậy lúc này y cũng không đáp lời, chỉ dựa vào trong ngực đối phương hơi nghiêng người ngửa đầu, cùng thân ảnh huyền mặc đối mặt trong đôi mắt phượng xinh đẹp còn mang theo thần sắc hoàn toàn vô tội.
“... Không có lần sau.” Nhớ tới lời giống vậy dường như lúc trước thì đã nói qua, Vi Sinh Lan liền cúi đầu đi nhìn một cái trên cổ tay người trong ngực. Bởi vì nguyên nhân động tác, ống tay áo người trong ngực cũng không che đậy nơi cổ tay. Hiển lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn kia, trên đó da thịt sáng bóng nhẵn nhụi, vết sẹo hẹp dài trước kia ở mỗi ngày đúng giờ đổi thuốc dần dần nhạt đi rồi biến mất.
“Ưm.” Nơi Vốn là có vết sẹo bị người trong lòng lấy bụng ngón cái tỉ mỉ vuốt ve một phen, Kỳ Yến buông lỏng dựa vào trong ngực nữ tử, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý yêu cầu của đối phương.
Lúc này người trong ngực biểu hiện lại là ngoan thuận cực kỳ, để cho nàng không tìm được chỗ để trách cứ. Vi Sinh Lan lắc đầu một cái, bắt đầu quan sát địa hình chung quanh.
Gần đó có sinh vật di chuyển trong lùm cây phát ra tiếng động.
Vi Sinh Lan buông ra tay đặt bên hông người ở trong ngực, thuận thế nhận lấy trường cung đối phương nói muốn cầm thay nàng, rút ra mũi tên trong ống từ bên hông đặt lên trên dây cung.
“Hưu.”
Giương cung căng hết sức. Mủi tên rời cung liền như một đạo lưu quang chớp mắt bay vào trong bụi cây rậm rạp.
Tuy tiếng xé gió giống nhau cũng vang lên ngay sau đó, một mũi tên khác thì không cam lòng yếu thế theo sát phía sau, cùng một địa điểm với mũi tên trước.
“Tử Chiêu.” Thương Chỉ giục ngựa đuổi tới, hắn không quên Tô Diễn từng nói với hắn… Đối phương không thích nam tử càn quấy. Nhưng đồ mong muốn không đi tranh thủ cướp đoạt, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào người khác sẽ bố thí sao.
Kỳ Yến đối với nam tử Này không phải không phải không có chút ấn tượng nào, hoặc là nói từ lúc Tô Diễn nói tới tên người này, y cũng nhớ tới rất nhiều chuyện liên quan.
Ví dụ người nam tử này ở ý nghĩa nào đó có thể nói, phải nói là ‘thanh, mai, trúc, mã’ của người trong lòng của y.