Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen

Chương 33 : Vật trắng nhỏ

Ngày đăng: 19:21 19/04/20


Editor: Sakura Trang



Không có ngựa để cưỡi, tình huống trước mắt của Thương Chỉ là không thể nào tiếp tục tham dự tràng đi săn tranh tài này.



“Yến nhi để cho ám vệ đưa hắn về Các uyển.” Vi Sinh Lan không trực tiếp hạ lệnh đối với thân ảnh huyền mặc im lặng đứng ở một bên, mà là ôn ngôn nói nhỏ với người vẫn còn lãnh trầm mặt rõ ràng cho thấy một bộ mất hứng ở trong ngực.



Bên trong bãi săn dĩ nhiên là có xây hành cung, Các uyển hành cung là nơi dùng để cho mọi người nghỉ ngơi qua đêm. Lấy năng lực của ám vệ, muốn ở dưới tình huống không kinh động thủ vệ đưa về một người ngược lại cũng không phải việc khó.



Mà Ảnh Thất sau khi nghe còn chưa đợi Kỳ Yến lên tiếng, nàng đã có động tác.



“Chỉ thị của thê chủ đối với nàng ưu tiên hơn ta.” Kỳ Yến cúi đầu né tránh, nghe được nữ tử sau lưng bình tĩnh nói ra hai chữ ‘ám vệ’, hắn đang suy nghĩ đối phương quả thật là... Đã biết được cái gì.



Nhưng cái loại chuyện trong dự liệu này là không để cho lòng của Kỳ Yến có quá lớn chập chờn, ngược lại thì trên người nữ tử sau lưng dính mùi y chưa quen biết điểm này…



Người trong ngực không an phận cọ loạn trên người nàng, động tác tuy là cực nhỏ, nhưng coi như là người được cọ, Vi Sinh Lan nhưng không thể nào không có cảm giác.



Đối phương như vậy kéo dài thật lâu cũng không dừng lại, Vi Sinh Lan chỉ đành phải đè lại vai người trong ngực để y dừng lại, chỉ không ngờ đối phương xoay đầu lại nhìn nàng chính là một câu: “Mùi của nguyệt quý.”



Người Trong ngực dường như là vì xác nhận mà vừa tận lực xít lại gần chút, lại động tác xong nơi nơi là vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Ta không thích.”



“...” Vi Sinh Lan nhất thời cười khanh khách, phu lang nhà mình đối với chuyện vừa rồi quả thật là rất lưu ý.



Nhưng Kỳ Yến cũng chỉ một câu nói như vậy, lúc này ánh mắt y chính đang trầm lãnh nhìn chằm chằm nơi tuấn mã ngã xuống.



Thấy người trong ngực như vậy, Vi Sinh Lan liền trấn an vỗ nhẹ lên sống lưng của y. Nhắc tới nếu không phải Thương Chỉ đi theo tới, đạp lên kẹp thú kia đại khái thì sẽ là con ngựa này của nàng.



“Chúng ta đổi chỗ.” Mai phục xung quanh chắc hẳn không chỉ là một cái kẹp thú đơn giản ngực, tiến tiến lui lui… Vả lại trong ngực nàng còn có một người không có năng lực tự vệ.



Đổi địa điểm, Vi Sinh Lan ngược lại không lo lắng vấn đề thời hạn. Hiện cách giờ Dậu còn có xấp xỉ một giờ, mà nhiệm vụ đi săn của nàng nhưng không sai biệt lắm sắp hoàn thành rồi.



“Thê chủ... Cái này.” Lúc này Kỳ Yến đã tháo ban chỉ xuống, dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp giơ đến trước mặt nữ tử sau lưng.
Vốn là chuẩn bị ngày thứ hai của săn bắn mùa thu thực hiện cam kết, nhưng khi nhìn thấy vật trắng nhỏ lúc con hổ trắng đứng dậy, nàng liền nghĩ ngay đến việc này.



Nhưng trên người vật nhỏ này còn dính máu muốn nàng làm sao… Đang nghĩ ngợi, một khắc sau Vi Sinh Lan liền chợt cảm thấy trên tay không còn một mống.



Khác với ngoan thuận khi ở trong tay Vi Sinh Lan, con hổ trắng nhỏ này trong tay Kỳ Yến nhưng lại bắt đầu giãy giụa, thậm chí là há mồm cắn ngón tay của y.



“Không có chuyện gì.” Kỳ Yến thùy mắt nhìn vật nhỏ định công kích y, răng nhọn dùng để vồ mồi cũng chưa mọc, nhỏ yếu đến không có lực sát thương chút nào có thể nói.



Đồng dạng là nắm được gáy vật nhỏ, lực đạo của Kỳ Yến nhưng là so với Vi Sinh Lan nặng nhiều lắm.



Ánh mắt thú hoang màu vàng sậm đối diện với con ngươi ngăm đen lạnh như băng, theo lực đạo trên tay Kỳ Yến càng ngày càng tăng thêm, vật nhỏ bị bắt buộc cuối cùng cũng dừng lại động tác giãy giụa và công kích, trở nên hơi ngoan ngoãn.



Nhưng mà vật nhỏ này lại vừa nghiêng đầu, phát ra một tiếng kêu nhỏ với thân ảnh huyền mặc.



“Thê chủ không cần để ý tới.” Kỳ Yến vuốt da lông thuần trắng trên lưng của vật nhỏ, đem tầm mắt dời đến trên thân ảnh huyền mặc.



Tiếng kêu nhỏ này, nghe thật là có mấy phần ý cầu cứu với nàng… Nhưng phu lang nhà mình đều nói như vậy, Vi Sinh Lan liếc mắt nhìn vật nhỏ màu trắng đã an tĩnh lại mặc cho vuốt ve kia, cuối cùng gật đầu một cái.



Sau khi lên ngựa Vi Sinh Lan nói với nữ tử vẫn đứng ngây ngốc ở một bên: “Ngươi hãy làm ký hiệu với con mồi này.” Hai bên cùng có lợi thôi.



“Đợi săn bắn mùa thu kết thúc trở về vương phủ, để cho quản gia đi mời những người giỏi nuôi dưỡng đến.” Hình dáng hổ trắng con vô cùng có tính lừa dối, hiện nhìn thật chẳng khác như một con mèo trắng nhỏ là mấy. Tuy nhiên cuối cùng sẽ không thoát khỏi dã tính, chờ một thời gian nữa vật nhỏ này cũng sẽ không mềm mại như bây giờ vậy.



Lại ôm lấy eo phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan chợt cảm giác tay nàng đang ôm eo mềm dẻo của người trong lòng bị một cái móng vuốt chạm vào.



“... Không cần.” Kỳ Yến lắc đầu một cái, vừa nói vừa tỉnh bơ kéo chân vật nhỏ về.



Thuần phục để nuôi?



Nếu như vật này không phải người trong lòng tặng cho y, y ngược lại là không ngại rút hai thứ mà nó có dùng làm công kích là răng nhọn và móng nhọn.