Bàn Về Cách Nuôi Dưỡng Một Con Trung Khuyển Biến Đen
Chương 35 : Trầm uyên
Ngày đăng: 19:21 19/04/20
Editor: Sakura Trang
Tuy nói là gia tăng chú ý, nhưng mà mấy ngày kế tiếp săn bắn mùa thu toàn bộ như thường, bình tĩnh không tìm ra bất kỳ chỗ dị thường so với năm trước.
“Con Hải Đông Thanh này?” Kỳ Yến nhìn con chim màu xám trên bệ cửa sổ, không kiềm được mở miệng hỏi nữ tử đang hơi rũ mi viết sách.
Vi Sinh Lan Vi Sinh Lan tạm dừng lại động tác trên tay, nghiêng đầu đáp lại: ” Ừ, Yến nhi nếu là cảm thấy nhàm chán, có thể chơi đùa nó.”
Kỳ Yến đẩy xe lăn nhích tới gần chút thân ảnh huyền mặc, cho dù đối phương bận bịu mà không thể để ý tới y, y cũng không ngại.
“Ô.” Tới gần một chút Như vậy, vật nhỏ màu trắng bị Kỳ Yến đè nằm ở trên đùi nhất thời liền không an phận nữa, giùng giằng nghĩ muốn cọ đến trên người thân ảnh huyền mặc gần ngay trước mắt… Dĩ nhiên kết quả là nó bị nắm được gáy không thể động đậy, thuận tiện thu hoạch một quả mắt lạnh của người trên xe lăn.
Hải Đông Thanh trên bệ cửa sổ đập cánh bay đến trên bàn, ngẹo đầu nhìn một người một con hổ này, nhìn thật là có mấy phần ý xem trò vui.
“Bên trong Hoàng thành xảy ra chuyện gì?” Không muốn quấy rầy nữ trước mắt, lần này Kỳ Yến đợi nàng ngừng bút mới mở miệng. Dưới trạng thái đối phương ngầm cho phép, y đã nhìn toàn bộ nội dung bức thư một lần.
“Tạm không có chuyện, chẳng qua là làm chút chuẩn bị trước thời hạn.” Để lúc thật sự xảy ra ứng phó không kịp, đây là lời nói nàng không nói ra.
Ngay sau đó Vi Sinh Lan đem bức thư đã buộc cẩn thận đeo vào trên đùi Hải Đông Thanh tự giác ngoẹo đầu nâng đùi, Vi Sinh Lan vỗ nhẹ lên trên cánh của nó: “Lên đường đi đi.”
Một tiếng ưng réo rắt, bóng dáng màu xám của Hải Đông Thanh phóng ra bệ cửa sổ, bay về phía hướng hoàng thành.
“Nghiêm trọng đến cần muốn điều động binh lực thành?” Kỳ Yến khẽ rũ mắt, Ti thừa là có quyền lực khẩn cấp điều động trú binh, nhưng những đời Ti thừa trước thật ra thì còn chưa có ngươi chân chính động tới một quyền lực này.
Vi Sinh Lan đưa ngón tay ra nhẹ cọ lên lông mày đang nhíu của người trên xe lăn, để đối phương không còn cau mày nữa, “Ngày mai cúng tế đại điển... Yến nhi đợi ở trong Các uyển không muốn đi ra ngoài.”
Nếu như muốn động thủ, sẽ chọn ở cơ hội nào? Khi Vi Sinh Lan thay mình vào vị trí Vi Sinh Kỷ, có thể nghĩ tới liền chỉ có ‘Cúng tế đại điển’.
Tế điển thật ra thì nhưng coi như là canh phòng sâm nghiêm, nhưng một bước cuối cùng của tế thiên cần do một mình đế vương đi lên thiên đàn, lúc này cách hộ vệ phòng thủ, lại ở chỗ cao mục tiêu rõ ràng... Nói chung không có mục tiêu sống tốt hơn so với cái này.
Ngoài sáng hành thích vua đoạt vị người này cũng không phải không làm được, đời trước thầm kéo mấy năm, đời này… phải nhìn ngày mai thôi.
Bỗng dưng Kỳ Yến nhìn thẳng vào nữ tử mang nụ cười ôn nhã trước mắt, đôi mắt tối đen như mực vẫn là gợn sóng không sợ hãi.
“Vậy để cho Ảnh Thất đi theo.” Kỳ Yến không có dừng lại động tác vuốt ve sống lưng hổ trắng nhỏ nằm ở trên đùi y, lực đạo nhưng là không tự chủ tăng thêm rất nhiều.
Vốn là thế cục thua vì vậy mà xuất hiện một phen nghịch chuyển, kỵ binh đột nhập để cho quân phản loạn không rảnh tiếp tục đối vây công thân ảnh huyền mặc, Vi Sinh Lan lại dễ dàng lần nữa khóa lấy mục tiêu ban đầu của nàng.
Nhìn kỵ quân chợt xuất hiện, ánh sáng trong mắt Vi Sinh Kỷ nhất thời sâu tối rất nhiều, mà một thân ảnh màu trúc xanh bên trong phạm vi tầm mắt lại để cho nàng híp mắt lại…
Người này ở nơi nàng không nhìn thấy đã làm cái gì.
Tuy chưa bao giờ thật đem người nắm quyền Liễu gia này tính là người cùng phe bên mình, nhưng Vi Sinh Kỷ cũng chắc chắn đối phương sẽ không làm chuyện có hại cho lợi ích bản thân.
“Phòng thủ ở Các uyển của Tam hoàng muội… Ngược lại là sâm nghiêm.” Hai người phân qua hơn mười chiêu, Vi Sinh Kỷ không tìm được chỗ trống, mở miệng chính là một câu không rõ ý vị.
Để tránh có cá lọt lưới, một nhóm quân quân phản loạn ở trên đường mọi người xuất hành đi tế thiên đàn liền bị nàng phái đi dọn dẹp từng cái hành cung và chung quanh Các uyển.
Vi Sinh Lan tỉnh táo tính toán trong mười chiêu liền có thể đem áp chế người, nghe vậy nhưng là đang động liền dừng lại một chốc.
Nhưng cũng chỉ là một chốc.
Vốn là dự tính ba mươi chiêu bị cưỡng ép áp giảm hơn một nửa, Vi Sinh Kỷ bị người trước mắt này đột nhiên tăng cường thế công áp chế liền chống đỡ động tác cũng đã.
“Người giao cho ngươi.” Đánh rớt vũ khí đối thủ lại điểm huyệt phong tỏa năng lực hành động, Vi Sinh Lan nói với thân ảnh trúc xanh ở nàng và Vi Sinh Kỷ giao phong không tiếng động đến từ lúc nào.
Lãnh tụ phe địch bị bắt, quân phản loạn vốn là đàn ép tới gần hướng tế thiên đàn cũng trong giao chiến với kỵ quân của Lăng Tần dần dần tháo chạy, ổn định thế cục chẳng qua là vấn đề thời gian.
“Đem ta giao cho người này, tam hoàng muội có thể an tâm?” Trên cổ đặt một thanh kiếm, vẻ mặt Vi Sinh Kỷ cũng vẫn như bình thường ném ra một câu khích bác.
Không có nội lực liền khinh công cũng không thi triển được, Vi Sinh Lan xoay mình cưỡi một thất ngựa chủ nhân, đối với câu khích bác này bịt tai không nghe, kẹp một cái bàn đạp liền giục ngựa chạy phương hướng Các uyển.
Đợi lúc Vi Sinh Lan chạy trở về Các uyển, thấy cảnh tượng liền để cho trong lòng nàng đột nhiên trầm xuống, tay thả bên người không tự chủ nắm chặt.
Bên trong viện đã không có một người đứng, hiện nằm dưới đất cũng không hoàn toàn là người canh giữ trong sân, càng nhiều hơn chính là người Vi Sinh Kỷ phái tới.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi rất nặng, Vi Sinh Lan khó được có lúc thu lại nụ cười, người đã tới phòng ngủ trước.
Cửa là rộng mở, có thể nhìn thấy bên ngoài nằm thẳng hai ba cỗ thi thể… Nàng nhưng là không muốn đi phỏng đoán cảnh tượng bên trong sẽ xảy ra.